Thời con gái, vốn được nhiều người theo đuổi nhưng chị chọn anh vì tính cần cù, chịu khó và chân thành. Tình yêu của anh khiến chị choáng ngợp vì hạnh phúc trong những năm đầu chung sống nhưng càng về sau, tình yêu ấy càng khiến chị khổ sở, thậm chí sợ hãi.
Anh có nhiều tính tốt: không rượu chè, cờ bạc, lăng nhăng, không đi sớm về trễ… Anh không thuộc tuýp đàn ông gia trưởng nhưng luôn muốn chứng tỏ sự sở hữu với chị. Nhất cử nhất động của chị đều bị anh giám sát chặt chẽ. Là nhân viên công sở nên giờ giấc làm việc của chị khá ổn định. Thế nên hôm nào chị về trễ, bất kể do yêu cầu công việc hay do kẹt xe là anh đùng đùng nổi giận, chẳng nói chẳng rằng bỏ ăn đi nằm sớm khiến thời gian đầu chị cứ theo năn nỉ, gặng hỏi mãi. Sau đó chị phải giải thích mãi, thậm chí nhờ đồng nghiệp thanh minh dùm.
Về sau, mỗi khi chị bảo có việc về trễ, anh lại gọi điện vô công ty xem chị có thực sự ở lại vì công việc không, nhiều khi chị không có mặt để trả lời điện thoại bàn là anh lại nghi ngờ chị đi đâu hoặc làm gì khuất tất với ai đó dù ngoài quãng đường từ nhà đến công ty, chị chẳng bao giờ tạt ngang ghé dọc ở đâu khác. Cần mua sắm hay có việc gì đã có anh đưa đón tận nơi, chị chưa bao giờ được tự do đi đâu một mình.
Thỉnh thoảng hẹn gặp vài cô bạn, anh cũng lẽo đẽo đi theo khiến ai cũng có cảm giác miễn cưỡng như đang làm phiền chị. Anh lưu số điện thoại của tất cả những ai liên hệ với chị, điện thoại của chị cũng thường xuyên bị anh kiểm tra. Thỉnh thoảng phải tham dự những buổi họp mặt hay hội thảo ở công ty, chị cũng chẳng được yên khi anh liên tục gọi điện hỏi giờ về, có ai cùng tham dự… hoặc anh “đạo diễn” cho mấy đứa con gọi mẹ về. Dần dần, để được yên ổn và giữ cho nhà cửa êm thấm, chị xa lánh dần những cuộc gặp gỡ, tiếp xúc. Bạn bè cũng ngại mỗi khi muốn gặp chị có việc gì đó.
Không ít khi, sự đa nghi, ghen tuông một cách thái quá khiến anh thốt ra những câu nói khiến chị đau lòng: “Đừng quên mình là phụ nữ hai con rồi nha!”. Nhưng đau vì những câu nói cay nghiệt ấy cũng không bằng nỗi đau thể xác khi anh luôn dùng tình dục như một thứ xiềng xích khiến chị mệt mỏi để “không còn có thể nghĩ tới ai được nữa” – theo cách lý giải của anh.
Với suy nghĩ ấy, một phụ nữ nhạy cảm, tinh tế và lãng mạn như chị chỉ còn thấy chuyện vợ chồng như một hình phạt, một sự tra tấn không hơn không kém. Thế nhưng bất cứ phản ứng nào của chị đều bị anh quy kết là: “định dành cho thằng nào?”
Chị không hiểu sao một người lịch sự, có học thức như anh lại có những suy nghĩ, cách nói năng thô thiển đến vậy. Thấy chị giận hờn, khóc lóc, anh lại xuống nước dỗ dành, chiều chuộng hết mực với lý do: “Anh làm thế cũng vì yêu em, sợ mất em…” để rồi đã bao lần chị xiêu lòng cho qua. Không ít phụ nữ không may gặp phải người chồng tệ bạc, chỉ ước được chồng yêu thương. Còn chị, được chồng yêu quá nhưng sao vẫn không thấy hạnh phúc?
Điều khiến chị tủi hổ nhất là bên cạnh những người đồng cảm, chia sẻ với chị, không ít người nghi ngờ chị đã phạm phải sai lầm gì đó khiến anh “canh me” vợ gắt gao như vậy. Càng ngày, chị thấy lòng tự trọng của mình thương tổn nặng nề. Sự nhẫn nhịn khiến chị thấy mình đánh mất bản thân, làm gì cũng lo anh nổi giận... Chị lo sức chịu đựng của mình chỉ có giới hạn, lo sự trầm uất phát triển thành tâm bệnh và những dồn nén lâu ngày có sức công phá mạnh mẽ sẽ tàn phá những gì chị đã cố công gìn giữ bấy lâu… Đã có lúc chị nghĩ đến một giải pháp để bứt phá khỏi sự tù túng hiện tại.
Bình luận (0)