xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Nhà cũ-nhà mới

Tapai

(CPN)- Khoảnh khắc chứng kiến người bạn 20 năm đổ sụp, toang hoác là một khoảnh khắc hết sức đặc biệt. Tôi thấy nhập nhòa trong làn bụi có cảnh chị em tôi ôm nhau ngủ, có cảnh ba tôi đang cốc đầu tôi, có cảnh mẹ tôi đang cặm cụi ủi cái áo dài đầu tiên của tôi…

“Tháng ba này nhà mình làm lại nhà mới”

Thông báo của bố mẹ làm tôi giật mình. Nhà mới, đã không ít lần nhà tôi đề cập đến vấn đề này, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đến cái ngày ấy.

Đơn giản vì cứ tưởng tượng cái nhà cũ bị đập bỏ, trong tôi mơ hồ không tin

Mơ hồ một nỗi buồn.

img

Không buồn làm sao được khi cái nhà này đã có từ khi tôi được 5 tuổi. Để chấp nhận và làm quen với nó, tôi phải chia tay một cái nhà khác, một vùng trời ăm ắp đầy mộng mơ của đứa con nít mới bắt đầu làm quen với thế giới xung quanh. Lâu dần, cái nhà trở thành nhà. Lâu dần, tôi không còn dáo dát nhớ ngôi nhà cũ.

Hơn 20 năm tôi đã sống cùng với ngôi nhà ấy. Nó thân thuộc với tôi đến mức tôi thuộc luôn cả những mùa gió, mùa nắng, mùa mưa, mùa bão, mùa lụt…của xứ mình bởi vì cái nhà đáng thương luôn là thứ phải oằn mình chịu đựng sự đỏng đảnh của mùa. Tôi nhớ những mùa nắng làm rôm rốp mái tôn như sắp nứt vỡ. Tôi nhớ mùa mưa, cứ nghe tiếng lộp độp là nhà tôi từ lớn tới nhỏ xách cái xô đi hứng dột. Tôi nhớ mùa lụt căn nhà như vừa trải qua một trận tắm bùn hả hê, để rồi sau đó  ba mẹ tôi còng lưng dọn dẹp, chà rửa. Tôi nhớ những mùa bão, gió thốc mái tôn lào xào, gió tới đâu ba tôi đau ruột tới đó, chỉ khẽ buông câu: Tội cái nhà…

Tôi nhớ cái cửa hông bao nhiêu lần tôi ôm tô cơm ra hóng gió, tám với mấy đứa hàng xóm. Tôi nhớ cái cửa sổ bao nhiêu lần thằng em tôi leo lên, leo xuống làm xiếc như khỉ. Tôi nhớ cái bờ thềm đêm nào cả nhà trải chiếu, đổi cảm giác ngủ…màn trời chiếu đất mà cứ nằm lăn qua lăn lại vì…cảm giác lạ lạ vui vui.

Ngày đập cái nhà, tôi lặn lội 500 cây số trở về, chỉ để kịp chào tạm biệt ngôi nhà yêu thương, một người bạn mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại.

Ngôi nhà ấy đã trở thành một phần của lịch sử, đã là chứng nhân của một giai đoạn quan trọng trong đời tôi, đã kịp gieo trong tôi những thương nhớ, đã khiến những giọt nước mắt tôi chảy như một điều tự nhiên nhất. Khoảnh khắc chứng kiến người bạn 20 năm đổ sụp, toang hoác là một khoảnh khắc hết sức đặc biệt. Tôi thấy nhập nhòa trong làn bụi có cảnh chị em tôi ôm nhau ngủ, có cảnh ba tôi đang cốc đầu tôi, có cảnh mẹ tôi đang cặm cụi ủi cái áo dài đầu tiên của tôi…Mỗi mảng tường vỡ, rơi xuống là chừng ấy ký ức tua nhanh, lẫn lộn.

Mọi điều như chỉ mới hôm qua, trong căn nhà ấy. Ừ, như con Út nó nói đêm qua mình còn ngủ ở chỗ này nè….

Ai rồi cũng có cho mình một căn nhà. Khi bạn còn nhỏ, nhà là nơi trú  ẩn an toàn- lòng bàn, lòng tủ. Khi bạn lớn hơn, nhà là căn phòng riêng, nơi bạn giấu lá thư tình đầu tiên. Và khi bạn đi xa, nhà là tiếng gọi rất tự nhiên trên môi, là nỗi da diết cồn cào khi bạn chông chênh, lạc lõng. Từ bao giờ, nhà không chỉ là một vật thể, nó chính là gia đình mình đó!

Tôi biết rồi đây tôi sẽ lại yêu ngôi nhà  mới, sẽ lại có cùng với nó những kỷ niệm mới, nhưng có những điều ngôi nhà cũ sẽ vĩnh viễn ôm chặt trong lòng nó, như một kho tàng trăm năm…

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo