Ngày trước, nơi đó có một khóm tre già rất lớn đầy gai nhọn. Tôi như thấy thấp thoáng bóng thầy đứng gần đưa tay hướng dẫn tôi và thằng bạn đang hì hục đào bới gốc tre con. Kỷ niệm ngày nào sống dậy trong tôi...
Chủ nhật hôm đó, lớp 10B của chúng tôi lao động trồng cây làm hàng rào xung quanh trường. Theo quy định, mỗi học sinh đều phải mang nộp một cây tre. Trong lớp các bạn đều có tre mang theo. Riêng tôi và Hải là dân miền biển nên chẳng có tre để nộp. Trưa hôm đó, tranh thủ lúc mọi người đang nghỉ, tôi và Hải lặng lẽ ra cuối góc sân trường nơi có khá nhiều cây tre do học sinh các lớp khác vừa mới trồng.
Hai đứa đang vội vàng vừa cầm thân cây vừa lay vừa nhổ thì bỗng chết điếng người khi thấy bóng thầy cùng mấy bạn trong lớp. Bị bắt quả tang, mặt tôi với Hải xanh lét. Nỗi sợ hãi làm cho chân tôi như muốn khụy xuống. Đám bạn cùng lớp im lặng nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Chẳng một lời quát mắng, thầy điềm tĩnh bảo chúng tôi đi về lớp. Nghĩ rằng đã gây ra chuyện lớn và 2 đứa sẽ phải chịu một trận lôi đình, thế nhưng, mọi chuyện không xảy ra như chúng tôi nghĩ. Về đến lớp, thầy nhắc nhở các bạn nghỉ trưa và ra hiệu 2 đứa tôi đi với thầy. Tôi và Hải chỉ biết răm rắp làm theo. Cứ tưởng thầy sẽ đưa chúng tôi lên văn phòng ban giám hiệu nhưng thật không ngờ, thầy lại dẫn 2 đứa về nhà. Thầy rót nước cho chúng tôi uống rồi vòng ra sau nhà lấy ra 2 cái xẻng. Thầy nói: “Hai em ra bụi tre trước cổng nhà thầy đào lấy 2 cây mang lên nộp cho lớp”.
Chúng tôi thật sự ngỡ ngàng. Cách hành xử của thầy vượt quá sức tưởng tượng của 2 đứa. Chúng tôi rối rít cảm ơn thầy. Sau một hồi hì hục đào bới, cả ba thầy trò trở về trường mang theo 2 cây tre cùng với nét mặt rạng ngời và tâm trạng đầy cảm kích của 2 đứa tôi.
Khỏi phải nói đám bạn cùng lớp ngạc nhiên như thế nào khi thấy chúng tôi trở về. Suốt buổi chiều chúng không ngừng dò hỏi, bàn tán và đưa ra những phán đoán ly kỳ. Thầy chỉ lặng im. Hôm đó, tôi và Hải thoát nạn nhưng cả hai đã được học một bài học để đời về lòng trung thực và sự vị tha.
Tôi bước lại gần hơn nơi mà cách đây 28 năm thầy đã đứng. Tôi có cảm giác như thầy đang ở đâu đây bên cạnh tôi. Có một làn hơi ấm lan tỏa khắp người tôi. Chẳng biết hơi ấm của những kỷ niệm đẹp về người thầy kính yêu hay hơi ấm của tình thương và nỗi nhớ thầy. Sống mũi tôi cay cay... Nhớ thầy, tôi đã khóc!
Bình luận (0)