Phiên tòa xét xử đôi vợ chồng hờ N.M.N (sinh năm 1986, trú phường Vĩnh Phước, TP. Nha Trang) và H.T.K.D (sinh năm 1990, trú Thủ Đức, TP HCM) khiến nhiều người bực bội bởi cả hai đều giỏi cãi cùn.
N. nói chỉ định chở D. tới Nhà thờ Núi chơi, không định “ăn hàng”. Thừa nhận chạy xe máy để giật điện thoại và trả lời rành rọt bị truy tố ở khoản 2, nhưng N. vẫn tỏ ra ấm ức: “Bị cáo thấy bất công, vì lẽ ra chỉ bị truy tố ở khoản 1”! N. cũng thanh minh tuy có công việc cho thu nhập nhưng vẫn đi cướp giật vì… thiếu tiền mua xe!
Về 5 chiếc điện thoại (chưa tính chiếc N. đang dùng) và laptop bị thu giữ, N. khẳng định, laptop mua ở tiệm cầm đồ, 2 chiếc điện thoại mua ở TP. Hồ Chí Minh, 2 chiếc khác của D., chỉ có 1 chiếc đi cướp giật thì bị bắt giữ. N. cãi, bị cáo không trộm cắp, cướp giật, nếu có cũng chỉ “bột phát”! Nhưng N. không giải thích được vì sao chỉ thi thoảng đi mua lại sắt phế liệu ở các nhà đang phá dỡ mà N. có nhu cầu giao dịch nhiều tới mức phải dùng tới 5 chiếc điện thoại! Không chỉ cãi cho mình, N. còn “gỡ tội giùm” cho D., nói N. bắt D. giả chụp hình để chủ tài sản không nghi ngờ, dễ áp sát giật đồ. D. sợ bị N. đánh nên phải làm theo, thực ra không biết gì!
N. cũng khẳng định đây là lần cướp giật, trộm cắp đầu tiên của bị cáo ở Nha Trang.
Đối với tiền án trộm cắp, N. cũng nói đó là… lần đầu tiên trộm, tính trên địa bàn Thủ Đức! Nói lời sau cùng, N. xin được giảm nhẹ án rồi trơn tru hứa đây là lần cuối cùng đứng trước vành móng ngựa; sau này ra trại, N. sẽ trở thành công dân tốt để còn lo cho vợ con. Mấy lần trước bị xét xử, N. không hứa vì lúc đó chưa có vợ, con (thực tế, 8 tháng trước khi vụ án này xảy ra, lúc mới ra tù, N. đã chung sống với D. như vợ chồng).
D. cũng một mực nói không biết: từ kế hoạch cướp giật của N., đến chuyện N. trộm xe; thậm chí khi công an tới bãi gửi xe bắt giữ N., D. không cản trở mà còn bị xô ngã! D. cũng nhiều lần khẳng định chỉ biết N. bảo lấy điện thoại chụp hình, trước đó N. không nói gì, tự ý hành động. Nhưng khi nghe đại diện Viện Kiểm sát đọc lại lời khai trong hồ sơ, D. lại cúi gằm mặt.
Biên bản lấy lời khai thể hiện, trước đó, N. bảo chạy xe lên tìm người có tài sản để cướp giật, D. đồng ý, rồi N. mới nói D. cầm điện thoại giả quay phim chụp hình nhằm đánh lạc hướng, khi nào có cơ hội thì giật. N. giật xong, D. còn quay mặt đi vì sợ nơi đó có nhiều người chụp hình, nếu biết là đồng bọn, họ sẽ chụp hình D. và cung cấp cho công an.
Lấy xong điện thoại, D. còn chủ động tháo sim, tắt nguồn để tránh bị tìm kiếm qua định vị. D. cũng im lặng khi tòa công bố hồ sơ vụ trộm cắp. Lúc D. đứng ngoài chờ N. vào bãi gửi xe lấy xe trộm cắp trước đó, chính D. đã hô to báo động cho N.: “Công an kìa!”. Nghe xong tất cả, D. còn cố cãi: “Nhưng N. không nói bị cáo cùng làm”!
Tuy thừa nhận không bị truy tố oan, nhưng nhiều lần tòa yêu cầu D. trình bày lại sự việc để xem xét mức độ thành khẩn khai báo mà áp dụng tình tiết giảm nhẹ, D. vẫn im lặng. Đến khi N. thừa nhận lại đã dàn cảnh cùng D., D. mới thừa nhận sự thật.
Nghe tòa công bố bản án 2 năm 6 tháng tù cho D. và 7 năm tù cho N., D. cúi đầu, khẽ lau nước mắt. Đó là cái giá cho hành vi phạm tội và cãi cùn của cả hai.
Bình luận (0)