Lọt qua làn cửa kính loang loáng như pha lê là tiếng nhạc từ phía trong quán bar dội ra như thốc vào lồng ngực chúng tôi. Mấy cô bạn đi cùng tôi bắt đầu rộn rạo gót giầy. Chiếc cổng chào chỉ cao độ đầu người, cũng hun hút khiến khách cảm giác mình như đi vào đường hầm khai thác than đá.
Bỗng tôi giật thót mình. Một loạt bật lửa zippo tanh tách bật lên soi thẳng vào mặt chúng tôi. Một anh chàng hét lên: "Châm nến! Rót rượu". Tức thì một loạt “người đẹp” ở trong các ngóc ngách của "hầm" ùa ra. Khói thuốc mờ đặc. Nhạc mạnh nhói tai. Ánh sáng của những ngọn nến mờ ảo.
Chúng tôi chọn một bàn ở góc bên trái của "hầm" để tiện quan sát. Một cô vừa châm nến vừa uốn éo theo tiếng nhạc. Một cô rót rượu trong tư thế lả lướt. Những cô khác không chỉ bá vai níu cổ khách mà "tiếp thị” mà còn ôm cột ngửa mặt lên trời mà lắc.
Giờ tôi mới hiểu vì sao nhiều "đệ tử Lưu Linh" khoái rượu ở đây. Có nhạc mạnh, có rượu mạnh, lại có "gái" hầu thế này thì khướt cũng đáng đồng tiền. Mà nghe đâu rượu mang lại cho "hầm" này rất nhiều lợi nhuận. Một đêm tiền bán rượu lên đến hàng chục triệu.
Bỗng bảy chiếc miệng xinh xắn tô son đồng thanh hét: "Hê, hê, hê..." dài bất tận. Có nghĩa là chúng tôi phải uống. Không uống thì cái tiếng "hê!hê" đó không bao giờ dứt. Mà họ mồi khéo lắm, tay kề rượu lên môi khách, mà người cứ ngả ngớn, áp sát vào người khách. Khách uống một, họ uống hai, ba cốc. Rượu mạnh như xé gan, xé phổi mà các cô uống dễ như uống nước đường.
Tôi đề nghị châm thêm năm ngọn nến. Khuôn mặt của bảy kiều nữ tiếp thị rượu tức thì loang loáng trước ánh nến vẹo vọ. Họ còn rất trẻ. Vào đây nhiệm vụ của họ là nhảy, là làm "hoạt náo viên", càng làm cho mọi thứ ồn ào, rối loạn càng tốt. Nhạc vẫn ầm ào như biển động, tôi phải gào vào tai một cô: "Em không nhảy nữa có được không?". Cô ta nhoẻn miệng cười và gào lại vào mặt tôi, cái đầu vẫn lắc lư: "Không nhảy, nhân viên quản lý phạt 3 ngày lương". Nói rồi, cô ta kéo tụt tôi xuống sàn, hai tay ôm lấy eo tôi rồi giậm giựt theo tiếng nhạc.
Nhìn phù hiệu trên ngực áo tôi biết cô tên Nguyễn Thị Tảo, một cái tên thật chẳng hợp với chốn đốt tiền này. Tảo có bộ tóc rễ tre, được tỉa tém nhưng mỗi lần Tảo giật giật là mớ tóc đó lại bung ra như chiếc ổ gà. Tôi cũng gượng gạo đu đưa theo Tảo cốt để hỏi em một vài điều. "Một tối em nhảy bao lâu?". "Hết nhạc thì thôi. Em phải tạo hưng phấn cho khách". "Em còn trẻ, sao uống rượu như nước lã thế?". "Chủ bắt phải uống. Uống nhiều hơn khách càng tốt để bán được nhiều rượu".
Ngoáy, lắc như điên cuồng nhưng vừa chớm thấy anh bạn tôi móc ví, Tảo buông vội tôi chạy ào về phía đó. Cô bé có chiếc váy hoa đỏ trắng đang ngồi toãi chân vì phê rượu thấy có tiền "bo" cũng loạng quạng bò tới, hỉ hả nhận khoản lộc lá đầu tiên.
Gần một giờ sáng trời lất phất mưa. Chúng tôi đứng ở bên ngoài đợi Tảo. Tảo đi với ba cô nữa. Họ chung nhau thuê một nhà trọ ở bãi Chương Dương Độ. Mưa quất vào mặt, Tảo và cô mặc váy hoa ôm ngực nôn thông thốc. Nôn xong, Tảo lờ đờ nhìn tôi, bước chân nặng như đeo đá, cái miệng cứ méo xệch vì ngáp. Tảo lải nhải khi tôi lân la hỏi về nghề của cô: "Nghề này cũng nhục lắm. Có khách bệnh hoạn đến bar chỉ để thỏa cái thú đổ rượu lên ngực bọn em. Em chắc cũng sắp tận số vì đêm nào về người cũng ngây ngấy như phát sốt".
Tôi định khuyên Tảo một câu sách vở, nhưng nhìn Tảo co ro trong áo tơi, mái tóc ổ gà bẹp rúm vì nước mưa, tôi đành im lặng. Tảo khác tôi vì lên ba tuổi đã bị bố mẹ mang theo ra biển kiếm sống; mười tuổi đã ra Hà Nội làm nghề nhặt phế liệu; mười lăm tuổi đã lăn mình trong các nhà hàng. Tảo chẳng dấu giếm: "Em làm "mồi" rượu nhưng đâu chỉ có rượu" vừa nói Tảo vừa cho tôi xem một tập card visit của cô, mỗi card in một cái tên mỹ miều, Hương Lan, Ly Ly, Ngọc Hồng và đều kèm cùng số điện thoại di động của cô.
Bình luận (0)