Rời buôn làng heo hút ở miền núi đồi Lâm Đồng, H. cùng một số người bạn mướn phòng trọ ở quận Thủ Đức-TPHCM và hằng đêm đẩy xe mực khô bán dạo ở các con đường quanh khu công nghiệp. Mỗi ngày, nếu may mắn, trừ các chi phí, H. cũng dư được hơn 50.000 đồng. Hôm nào trời mưa, cả nhóm đành gặm bánh mì không trừ bữa. Một buổi chiều cuối năm 2008, lúc trời nhá nhem tối, H. vừa đẩy xe mực khô ra khỏi nhà trọ, có vị khách sang trọng đến mua mực rồi đưa 2 tờ tiền polymer mệnh giá 100.000 đồng và “boa” luôn tiền thối lại. Khi khách đi mất, H. mới phát hiện đó là tiền giả.
Sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, H. đánh liều cầm tờ tiền giả đi mua hàng. H. đến một tiệm tạp hóa hỏi mua một con khô mực giá 40.000 đồng nhưng chủ tiệm phát hiện tiền giả nên không nhận. H. chạy xe sang tiệm tạp hóa khác mua một gói thuốc lá giá 14.000 đồng, trong lúc chủ tiệm đếm tiền thối lại cho H. thì người chủ tiệm tạp hóa trước đi ngang thấy nên vào tiệm lên tiếng cảnh giác. Kiểm tra lại tờ tiền H. đưa, cả hai người này đã bắt giữ H. giao công an.
Xử sơ thẩm, TAND quận 9 tuyên phạt H. 3 năm tù về tội lưu hành tiền giả. H. kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt. Tại phiên tòa phúc thẩm, H. lí nhí: “Chỉ vì bị cáo tiếc tiền... Vả lại, bị cáo nghĩ số tiền nhỏ như vậy chắc không sao nên làm liều. Nếu biết hậu quả quá nặng nề như vậy, bị cáo không bao giờ dại dột”. Vị chủ tọa phân tích: “Đồng tiền do mình làm ra rất đáng trân trọng, bị cáo tiếc tiền, HĐXX rất hiểu điều đó. Thế nhưng bị cáo biết là tiền giả mà vẫn dùng để mua hàng, không những gây khó khăn, thiệt hại cho người khác mà còn ảnh hưởng đến trật tự công cộng, an toàn xã hội...”.
May mắn cho H., sau khi hội ý, xem xét một số tình tiết giảm nhẹ mới, HĐXX chấp nhận kháng cáo, giảm 1 năm tù so với án sơ thẩm.
Bình luận (0)