Trưa ngày 21- 4, kết thúc phiên tòa xét xử sơ thẩm, TAND TP Cần Thơ đã tuyên phạt mức án tử hình về tội “Giết người” và “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” đối với bị cáo Nguyễn Văn Rạng (SN 1965, tên thường gọi là Đức), đăng ký thường trú tại ấp Trường Trung B, xã Tân Thới, huyện Phong Điền, TP Cần Thơ. Đây là vụ án từng gây xôn xao dư luận suốt thời gian dài bởi tính chất man rợ của kẻ thủ ác.
Liên tục phạm trọng tội
Bị cáo Rạng sinh ra trong một gia đình có 7 anh, chị em. Tất cả 6 người đều chí thú làm ăn, duy nhất Rạng là người sống lêu lổng. Cuối tháng 5- 1990, Rạng bị tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TPHCM xử phạt 7 năm tù về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản của công dân” và tội “Trốn khỏi nơi giam giữ”. Đến cuối tháng 5- 1995, Rạng tiếp tục bị TAND tỉnh Cần Thơ (cũ) tuyên phạt 15 năm tù về tội “Trộm cắp tài sản”, “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản của công dân” và tội “Trốn khỏi nơi giam giữ”. Chấp hành xong hình phạt, đầu tháng 6- 2009, Rạng được trả tự do.
Đầu năm 2013, Rạng được chị ruột là bà Nguyễn Thị Ánh nhận vào làm thuê tại cơ sở mua bán mè của bà, với nhiệm vụ chấm công cho công nhân lao động. Thời gian này, Rạng thường đến uống rượu tại quán “Thảo” ở phường Thới An, quận Ô Môn, TP Cần Thơ. Tại đây, Rạng quen biết và nảy sinh tình cảm với bà Nguyễn Thị Ngọc Huệ (SN 1975, nhân viên quán nhậu).
Trong quá trình làm thuê cho bà Ánh, để có tiền tiêu xài (chủ yếu là ăn diện lịch sự tỏ ra giàu sang để lấy lòng bà Huệ) và tổ chức đám cưới với bà Huệ nên Rạng đã cấu kết với một số công nhân nhiều lần trộm mè bán lấy tiền. Phát hiện sự việc, bà Ánh trình báo công an. Vụ việc sẽ được đưa ra xét xử ở vụ án khác.
Suốt phiên tòa, bị cáo Rạng luôn tỏ ra bình thản
Ngày 12- 7- 2014, Rạng tự đứng ra tổ chức lễ đính hôn rồi sống chung như vợ chồng với bà Huệ và dự kiến sẽ đám cưới vào tháng sau đó. Tuy nhiên, khi về sống chung, bà Huệ phát hiện Rạng không có nghề nghiệp ổn định, từng đi tù, không có tài sản riêng và hiện đang sống trong chòi lá cất tạm bợ trên phần đất của người em trai là Nguyễn Văn Công, ngụ ấp Trường Trung B, xã Tân Thới, huyện Phong Điền. Nghĩ mình bị Rạng lừa dối, bà Huệ có ý định từ chối kết hôn và bỏ lên Bình Dương làm việc.
Rạng tìm gặp và năn nỉ trở về sống chung nhưng bà Huệ không đồng ý. Rạng nối dối nếu quay về sẽ cho 20 triệu đồng để bà Huệ trả nợ tiền mua xe mô tô trước đó. Tưởng thật nên tối ngày 10-9- 2014, bà Huệ cùng Rạng đón xe trở về lại chòi lá của ông Công. Chiều hôm sau, Rạng tiếp tục năn nỉ kết hôn nhưng bị bà Huệ cự tuyệt. Thậm chí, bà Huệ còn hối thúc Rạng cho 20 triệu đồng như đã hứa, dẫn đến việc Rạng nảy sinh ý định giết người yêu.
Khoảng 20 giờ 30 phút ngày 11- 9- 2014, lợi dụng lúc bà Huệ đang ngồi trên võng, Rạng đi ra sau bếp lấy cây búa (loại dùng để chẻ củi) đập vào vùng mắt khiến bà Huệ té úp mặt xuống đất. Thấy nạn nhân chưa tử vong, Rạng tiếp tục bổ búa lên vùng đầu của bà Huệ, sau đó kéo xác nạn nhân giấu vào bụi lau sậy sau chòi.
Muốn… tự lóc thịt để đền mạng
Gây án xong, Rạng dùng nước lau dọn sạch hiện trường và lấy điện thoại của bà Huệ đem đi giấu sau ngôi mộ của gia đình, sau đó bỏ trốn. Khoảng 10 ngày sau, một người dân phát hiện một tử thi đang bị phân hủy nặng trong bụi lau sậy nên trình báo các ngành chức năng. Qua xét nghiệm AND của tử thi với AND của mẹ ruột bà Huệ, các ngành chức năng xác định tử thi đó là bà Huệ.
Đến ngày 24- 9- 2014, Rạng đến nhà một người bạn ở phường Châu Văn Liêm, quận Ô Môn để hỏi mượn chiếc xe gắn máy với lý do đi công việc, sau đó đem chiếc xe đi cầm 2 triệu đồng. Đến ngày 2- 10- 2014, Cơ quan CSĐT Công an TP Cần Thơ bắt khẩn cấp khi Rạng đang có mặt tại phường Thới An, quận ô Môn.
Tại phiên tòa, bị cáo Rạng cho biết trước đó mình từng có thời gian tự điều trị bệnh tâm thần do mất ngủ liên tục. Tuy nhiên, đại diện VKS giữ quyền công tố tại tòa cho biết kết, quả giám định pháp y tâm thần thể hiện: Về y học, trước khi gây án, Rạng có bệnh lý tâm thần; trong và sau khi phạm tội, Rạng không có rối loạn tâm thần. Về pháp luật, đương sự đủ khả năng nhận thức và điều khiển hành vi, đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự.
Trong khi người thân của bị cáo thì luôn đau đớn
Khi vị luật sư chỉ định bào chữa hỏi “Bị cáo giết bà Huệ với mục đích gì?”, thì Rạng trả lời rất bình thản: “Do nó nói câu khó nghe nên tui lấy búa đập vào mỏ (miệng) cho bỏ ghét. Tui nghĩ đánh vào mỏ nó thôi chứ không giết”. Tuy nhiên, cũng câu hỏi này nhưng Rạng lại trả lời với vị chủ tọa, rằng: “Bị cáo thật lòng yêu thương nên đã ăn trộm tiền để cho Huệ. Cũng vì Huệ từ chối tiến tới hôn nhân nên bị cáo ghen, dẫn đến ra tay sát hại Huệ. Bây giờ, bị cáo có thể… lóc thịt mình để đền mạng cho Huệ. Tội của bị cáo lớn lắm”.
Đại diện HĐXX hỏi tiếp: “Vậy bị cáo có ăn năn hối cải không?”. Bị cáo Rạng cúi mặt, nói: “Có. Tòa xử tử hình tui cũng chịu, không bao giờ kêu oan. Bây giờ trong đầu tui đã chết rồi”.
Khi được HĐXX cho nói lời sau cùng, bị cáo Rạng quay nửa mặt về phía sau, nói: “Bị cáo xin lỗi mẹ của Huệ. Nếu con còn cơ hội trở về thì nhất định con sẽ lo cho “mẹ”. Còn không, con sẽ chấp nhận hình phạt cao nhất của pháp luật. Xin mọi người hãy nhìn bị cáo mà làm gương, đừng vấp phải trọng tội như bị cáo”.
Trong thời gian chờ HĐXX nghị án, người thân đã tiến đến an ủi bị cáo Rạng phải chấp hành tốt bản án để sớm trở về với gia đình. Bà Ánh còn tỏ ra trách móc Rạng: “Chị đã nói rồi, em ham chi… gái đẹp mà bây giờ phải ra thế này”.
Ở phần tuyên án, HĐXX nhận định, trong quá trình điều tra và tại phiên tòa hôm nay, bị cáo Rạng thành khẩn khai báo, tỏ ra ăn năn hối cải. Đây được xem là tình tiết giảm nhẹ cho bị cáo. Tuy nhiên, do bị cáo phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, thực hiện tội phạm một cách man rợ, có tính chất côn đồ, bản thân từng có 2 tiền án… nên cần phải bị cách ly vĩnh viễn ra khỏi xã hội.
Ngoài hình phạt tử hình, HĐXX còn buộc bị cáo phải có trách nhiệm bồi thường thiệt hại cho gia đình nạn nhân 140 triệu đồng. Phần tiền này, bị cáo Rạng “gửi gắm” lại gia đình, rằng: “Anh, chị, em hãy cố gắng… trả giúp tui, vì mẹ của Huệ khó khăn lắm”.
Phiên tòa kết thúc, bị cáo Rạng thản nhiên bước ra xe trở về trại giam. Thỉnh thoảng, bị cáo còn nhếch mép cười khó hiểu.
Bình luận (0)