Quá khứ luôn là một kho báu đối với tôi. Ngày tôi sang Na-Uy, tất cả rất bỡ ngỡ. Chưa nói đến việc ngôn ngữ khác biệt. Một cô bé ốm nhom như tôi thì việc đầu tiên phải làm quen là thở dưới thời tiết mới. Tập quen cả những con đường, cảnh vật rộng đến trống trải và quen cả với những món ăn mà bữa chính thường là sandwich. Ngỡ ngàng lúc đầu qua đi khá nhanh, tôi phải tích cực học tiếng và tất bật hòa nhập với môi trường học. Những đêm dài đằng đẵng, vừa lạnh vừa một mình vắt óc học tiếng Na-Uy, tiếng Anh, học cả văn hóa và kiến thức... đã cho tôi biết ý nghĩa thật sự của hai từ “nỗ lực”.
"Đả nữ" Ngô Thanh Vân. Ảnh: Internet
Thật ra, lúc ấy tôi chỉ dự định về nước chơi, thăm họ hàng xa sau khi đã đi quá lâu. Nhưng rồi cơ may đến và tôi đón nhận. Tôi đã dùng quãng thời gian ở Na-Uy để rèn cho mình một niềm tin và một thái độ bình tĩnh đủ để đón nhận mọi điều. Vì vậy nên những khó khăn ban đầu ở Việt Nam cũng không còn quá khó để xoay xở. Năm đó tôi 19 tuổi, chỉ nghĩ là về quê nhà khoảng vài tuần trước khi sang Na-Uy học tiếp và... lập gia đình theo ý mọi người. Rồi thì cơ duyên đưa tôi đến nghệ thuật. Và niềm đam mê bị chôn giấu mà vì miếng cơm manh áo ở nước ngoài nên tôi đã tạm thôi nghĩ đến.
Anh trai là người cổ vũ tôi đi thi. Khi ấy, tôi chẳng tính toán gì nhiều. Vì nói thật, lúc đó tôi còn chưa biết tự trang điểm. Đánh mắt mà lấy hẳn ngón tay chọc vào hộp màu xanh đỏ rồi nhắm hờ mắt bôi bừa lên trên mí. Son thì cũng tương tự. Với tôi, đến bây giờ mặt mộc vẫn luôn là nhất. Nghe lời anh động viên, tôi nộp đơn, nộp cho ban tổ chức mấy tấm hình được nhiếp ảnh tạo dáng giúp và chỉ thế thôi.
Tôi còn nhớ ngày ấy, danh hiệu cho tôi không ít cơ hội, có nhiều người biết đến và được ưu ái. Nhưng tôi sớm xác định, chiều dài đường catwalk sẽ không phải là độ dài nghệ thuật mình đi. Vì thế, tôi vẫn luôn mở rộng và đón nhận tất cả để học những điều mới, học cách xoay xở trong môi trường này, và học cả cách giấu mặt để vượt qua những nỗi đau...
Ngô Thanh Vân là một trong những diễn viên được ekip của anh em nhà Charlie Nguyễn ưu ái.
Nếu như âm nhạc là một sự yêu thích và cố gắng thì phim ảnh lại là một món duyên nợ thật sự. Đến mức càng tham gia, nó càng ngấm vào máu thịt tôi không thể dứt ra. Nhiều người nói đây là điểm son sáng nhất của tôi, tôi không phủ nhận, cũng chẳng vội gật đầu. Bộ phim khắc vào tôi những kỷ niệm rất sâu. Đó là lần đầu tiên tôi hợp tác cùng ekip của anh Charlie và anh Jonny Trí Nguyễn, mà đó là một ekip đủ chuyên nghiệp để hiểu rằng: vai cần người hợp chứ không cần người đẹp hay nổi tiếng. Sau này tôi có Bẫy rồng, Ngôi nhà trong hẻm, Ngọc Viễn Đông. Vì ước mơ đẹp nhất của tôi về điện ảnh vẫn chưa đạt được, nên tôi vẫn chưa cho phép mình bị che mờ bởi cảm giác đứng ở đỉnh cao.
*Đang nổi danh với điện ảnh, tự nhiên Ngô Thanh Vân diễn viên lại chuyển sang kinh doanh. Có phải chị sợ cái tuổi nó đuổi cái xuân đi mà làng giải trí vốn khắc nghiệt với người không còn xuân sắc?
Tôi luôn nghĩ đến mái ấm gia đình khi mỗi lần trả lời phỏng vấn (cười).
Một câu hỏi cuối, đã bao giờ chị nghĩ đến chuyện single mom chưa? Nhiều phụ nữ bây giờ lựa chọn cách này để có nhiều thời gian cho công việc và đam mê của mình?
Với tôi, sinh con không quan trọng bằng nuôi con. Đã sinh con thì trách nhiệm quan tâm, chăm sóc là đến suốt cuộc đời. Và lúc đó, bạn không thể sống cho riêng mình. Suy nghĩ, hành động cũng không chỉ bản thân chịu. Đã như vậy, tôi đương nhiên muốn có một người san sẻ trách nhiệm với mình, cùng nhau nuôi con.
Bình luận (0)