Ảnh khiêu dâm từng là “bánh mì” và “bơ” của Internet trong những ngày đầu và những kẻ tiên phong từng nghiên cứu nhiều kỹ thuật để đầu tư vào E-porn (công nghiệp khiêu dâm điện tử). Sau đó, với vô số thông tin và tiện ích do Internet đem lại, người ta không còn quan tâm đến việc ngắm nhìn các bức ảnh vô bổ. Cách đây vài năm, không ít bậc mô phạm web còn cho rằng E-porn sẽ chìm vào bóng đêm một khi thương mại điện tử bùng nổ. Tuy nhiên, hoàn toàn ngược lại, E-porn đang bành trướng, với tốc độ phát triển vù vù. Theo Nielsen NetRatings, riêng trong tháng 1-2005, tại Mỹ, có đến 17,5 triệu người bí mật lò dò vào các website khiêu dâm, tăng 40% so với bốn tháng trước đó. Trong khi các công ty đàng hoàng như Amazon.com (chuyên bán sách qua mạng) hay eToys.com đang long đong thua lỗ thì các công ty E-porn như Voice Medie hay WebPower nhởn nhơ hốt tiền.
. Vấn đề: Công nghiệp khiêu dâm điện tử đang phát triển với tốc độ chóng mặt, thu lợi nhuận khổng lồ. Chống lại các trang web bẩn đang là vấn đề đau đầu không chỉ với các nhà quản lý ở VN mà trên toàn cầu |
Công nghiệp E-porn lợi nhuận đến 30%
Tính tổng cộng, trong năm 2004 những kẻ truy cập website khiêu dâm đã bỏ ra 970 triệu để “giải trí” qua mạng – theo kết quả thăm dò của công ty khảo sát thị trường Datamonitor – và con số này có thể vọt lên hơn 3 tỉ USD vào năm 2007. Một báo cáo của Forrester Research đánh giá rằng doanh số E-porn (bán băng video-sách báo khiêu dâm qua mạng) chiếm 8% miếng bánh ngọt thương mại điện tử trị giá 18 tỉ USD năm 1999. Với biểu giá quảng cáo thấp và chi phí nhân công không đáng kể, công nghiệp E-porn hưởng lợi nhuận đến 30% hoặc hơn. Từ đầu đến giữa thập niên 1990, có đến 80% mật độ truy xuất Internet đều nhắm vào các website khiêu dâm và nhiều nhà cung cấp dịch vụ Internet (ISP) đã nhanh chóng đánh hơi mùi tiền. Larry Bell, Tổng Giám đốc ISP Strictly Hosting.com ở Florida, cho biết công ty mình thoạt đầu không được thành lập để đáp ứng nhu cầu cho khách hàng thuộc loại “người lớn” nhưng đến nay thì 80% hoạt động doanh nghiệp đều nhờ các website khiêu dâm của họ. Thậm chí, America Online (AOL) – ISP hàng đầu của Mỹ – cũng buộc phải tận dụng vài “trò khêu gợi rẻ tiền” trong những ngày đầu để thu hút khách hàng. Đến nay, gần 16% tài liệu E-porn đều được tiếp cận thông qua AOL. Sản phẩm E-porn nói chung chiếm đến 69% thị trường trực tuyến xem-phải-trả-tiền (pay-to-view online market) trị giá 1,4 tỉ USD, hơn xa video game (4%) và thể thao (chưa đến 2%) trong cùng loại hình pay-to-view này.
40.000 website khiêu dâm hay nhiều hơn nữa
Hiện tại, người ta đoán rằng có ít nhất 40.000 website liên quan E-porn nhưng thật ra không ai có thể biết chính xác bao nhiêu tính trên toàn thế giới. Vận hành một “doanh nghiệp” E-porn không màng đến kỹ năng chuyên gia hay có vốn nhiều. Tất cả những gì cần là “bộ khởi động” (starter kit), với bộ sưu tập ảnh và video và sau đó thì bất cứ ai cũng có thể biến mình thành một Larry Flynt (trùm công nghiệp văn hóa phẩm khiêu dâm với “chuyên san” Hustler và hàng loạt “phụ san” khác). Công ty American Sex Inc bán sẵn một bộ khởi động 200 USD với 32 phút video và 312 hình! Việc còn lại duy nhất cho một kẻ tập tễnh vào nghề là ôm máy tính vào phòng ngủ để tạo ra một website, trong tối đa 30 phút. Nhờ “thế mạnh” này, công nghiệp E-porn đã thu hút nhiều gã thất nghiệp, như trường hợp Jon-David Messner ở bang Maryland. Website wetlands.net của Messner đã thu được 3 triệu USD vào năm ngoái. Cạnh tranh gay gắt càng khiến E-porn bùng nổ. Nhiều tay cò con đang giảm phí đăng ký xuống còn 10 USD/tháng và một số công ty cỡ trung đang bán mình cho các đại gia.
Đối phó với nền công nghiệp khiêu dâm điện tử
Mối nguy của E-porn nằm ở chỗ người ta sợ rằng mai đây sẽ có những tập đoàn E-porn, như trong các lĩnh vực công nghiệp giải trí khác. Số người nghiện E-porn có chiều hướng tăng. Một cuộc thăm dò mới đây do hai trường đại học kết hợp thực hiện (Stanford và Duquesne) cho thấy hiện có ít nhất 200.000 người Mỹ nghiện E-porn “một cách không thể cứu chữa”. Trở lên là những gì đang xảy ra ở Mỹ. Tại châu Âu, công nghiệp E-porn thật ra không kém Mỹ bao nhiêu. Năm ngoái, cảnh sát Đức từng phá nhiều ổ E-porn.
Làm gì để đối phó với ngành công nghiệp khiêu dâm điện tử? Quốc hội Mỹ từng thông qua hai dự luật kiểm soát Internet nhưng cả hai dự luật này đều bị các tòa án cấp bang vứt bỏ. Một trong những nỗ lực gần đây nhất – sự hình thành đạo luật trực tuyến bảo vệ trẻ em (1998) – đã quy hành động cung cấp hình ảnh khiêu dâm trẻ em trên Internet là một tội phạm cấp bang. Tuy nhiên, có lẽ giới làm luật Mỹ cần tách bạch hơn trong việc xem E-porn nên là một ung bướu văn hóa (cắt bỏ càng sớm càng tốt); hay là một (quái thai) doanh nghiệp, cho dù hoạt động kinh doanh này đem lại lợi nhuận nhiều mấy đi nữa!
Riêng tại Việt Nam, thử kiểm tra bằng cách đơn giản nhất như sau: gõ vào hộp tìm kiếm Google, ai cũng có thể thấy nhiều danh sách dài dằng dặc các website “bẩn”. Thế này là thế nào? Nhiều trang web chính trị tào lao của nhóm Việt kiều nào đó ở hải ngoại đã được bức tường lửa Việt Nam ngăn chặn thành công nhưng tại sao các website khiêu dâm – hầu hết cũng từ thành phần Việt kiều tại Mỹ – lại có thể đường hoàng lọt vào Việt Nam? (Đó là chưa nói đến trùng trùng điệp điệp website nước ngoài mà bất cứ cậu học sinh nào cũng có thể truy cập được!). Trách nhiệm này không thể không tính đến đối với các ISP Việt Nam. Đến nay, để đối phó tình trạng vi phạm, người ta chỉ xử lý đối tượng cụ thể trong trường hợp cụ thể và chưa có một bộ luật thật sự chuyên biệt cho chống truyền bá văn hóa khiêu dâm điện tử. Với loạt sự kiện xảy ra gần đây, đã đến lúc bức thiết soạn thảo và tung ra một bộ luật như vậy, ít nhất cũng nhằm chặn đứng những hành vi bẩn thỉu chẳng hạn cố tình làm nhục và bôi bẩn người khác. Và luật cũng nên trừng phạt cả những kẻ, bằng cách này hay cách kia, có lối sống sa đọa bệnh hoạn. Đó không phải là hành vi sống bừa bãi vi phạm thuần phong mỹ tục hay sao? Chỉ khi có luật mới không còn những chống chế thế này thế nọ.
Bình luận (0)