Mình phải nói cảm ơn!
Vâng, một lần nữa xin cảm ơn những ngày ta bệnh.
Hồi xưa, lúc còn sơ sinh, nghe má nói là mình có bệnh một trận kinh hoàng lắm mà qua khỏi.
Từ lúc mình biết đến giờ, chưa lần nào mình phải nhập viện và bệnh dây dưa như thế này.
À, nói hơi thiếu là mình chỉ có bệnh nhức đầu lúc ôn bài thi cấp 2. Rồi lớn lên cũng có một lần mình bị chút xíu bệnh nhẹ. Nói chung là bệnh ngoại trú theo mùa lai rai thì cũng có nhưng không đến mức độ “te tua” như kỳ này.
Vợ chồng anh Nhựt - chị Tuyền. ẢNH DO GIA ĐÌNH CUNG CẤP
Khởi bệnh ngày 23-8-2010, mình phải nhập viện vì “siêu vi”. Hên quá, virus tên là Degent-N5! Chắc trong thế giới virus thì con này là “thằng Út” hén!
“Thằng Út” này bị đánh bật ra khỏi người bằng những loạt “sut” ở một bệnh viện mà nghe tên thì lần sau không dám bước vào: Bệnh viện XX, huyện YY - Bình Dương.
Một ngày họ khám cho mình một lần, tiêm một chai muối, một chai Glucose và một vài viên thuốc xí nghiệp nào đó.
Mình không hết bệnh mà thêm bệnh ho phát sinh. Bác sĩ chẩn đoán thêm một chứng nữa là viêm phế quản, vậy là trong toa thuốc trị “thằng Út” có thêm một viên thuốc ho nữa rồi - giá của nó là 1.800 VNĐ.
Hmm...! Bác sĩ khám bệnh.
...! Bệnh này phải nằm viện lâu nhé, không được tùy ý về nhe!...
Rồi mình cũng bị thuyết phục ở điều trị tại bệnh viện này 4 ngày, vì thân nhiệt của mình thay đổi, ngày thứ 5 không thể nào chấp nhận vì (...) bệnh ho không hết. Mình phải rời khỏi bệnh viện này.
Quyết định lên Sài Gòn, khám một bệnh viện chuyên khoa.
Sau bao nhiêu test, mình cũng được chẩn đoán ra bệnh.
Bạn biết không, đơn thuốc mình mua có tới 6 loại đặc trị. Trong số loại đặc trị này, có một viên trị giá 36.200 VNĐ.
Và bệnh có tích cực mình mới đủ khỏe viết vài dòng tâm sự lên đây.
Xin cảm ơn những ngày ta bệnh, để biết thêm những gì mình chưa biết.
Xin cảm ơn những ngày ta bệnh, để biết yêu quý sức khỏe hơn thế nào.
Xin cảm ơn những ngày ta bệnh, để ta biết vẫn có nhiều người dõi bước theo ta!
Bình luận (0)