Cái tin nhắn nửa hờn giận, nửa trách móc ấy khiến tôi gần như bật dậy, muốn lao ngay ra sân bay về Hà Nội. Tôi nằm trong căn phòng hướng ra sông của mình, kỷ niệm ở đâu ập về, nhốn nháo, chen lấn, không thứ tự, đau buốt trong tim.
Bây giờ là tháng 12. Tôi hướng mặt ra phía bờ sông, tự hỏi đêm nay Hà Nội lạnh đến thế nào? Chắc là đã qua rồi những đợt heo may, gió mùa đông bắc mà tràn xuống thì lạnh đến buốt ruột, mặc bao nhiêu áo cũng không vừa.
Tôi nhớ đến cháy lòng những buổi tối chở nàng về nhà qua đường Thanh Niên, gió thổi ù ù mà thấy ngô nếp nướng đỏ hồng bên bếp than, nàng không cầm lòng, rủ tôi xuống ngồi quán vỉa hè, vừa ăn ngô vừa uống trà nóng. Hai đứa ngồi co ro giữa cái lạnh tứ bề, gió hồ Tây lồng lộng. Tôi thấy đôi mắt nàng long lanh qua đốm lửa hồng bên bếp than của cô hàng nước, đôi mắt biết cười, luôn tràn ngập những niềm vui. Rồi sau khi mặt đã nẻ căng vì than hồng, nàng lên xe tôi về nhà, áp đôi má vào lưng áo tôi, làm mùa đông như tan biến.
Ảnh: THẾ HUỲNH
Với tôi, Hà Nội tình biết bao, trong những ngày lạnh giá đến kinh người.
Nhưng nàng đã rời bỏ tôi. Vì sự hiểu lầm rất con gái không cần một lời giải thích. Mùa đông năm ấy mưa lạnh và dài lê thê. Nỗi nhớ nhung làm tôi muốn phát điên sau bao đêm lang thang một mình dưới cái lạnh tê tái. Tôi lao đi trong những nỗi nhớ, qua từng góc phố, con đường, trong đầu lúc nào cũng đầy ắp những hình ảnh ngọt ngào của người con gái có đôi mắt long lanh. Những bước chân của nàng, những cái ôm, điệu cười, giọng nói như thể đeo bám tôi, giết tôi từng ngày, từng giờ.
Và tôi quyết định ra đi, để không còn vấn vương những ngày đông cũ. Nàng không thèm gặp tôi. Nàng cũng không trả lời tin nhắn ngày tôi ra đi. Nàng im lặng, để mặc tôi trong nỗi nhớ tơi bời.
Tôi đã trải qua đủ mọi cảm xúc suốt hơn một năm qua. Tôi đã phải sống cùng vô vàn kỷ niệm mà đôi khi chỉ cần ngửi thấy một mùi hương quen, tôi lại tưởng tượng ra ngày này giờ này, nàng đang ở bên tôi với mùi hương đó. Nỗi nhớ thật ám ảnh, đặc biệt khi phải nghe dự báo thời tiết về Hà Nội. Đến mức tôi phải tắt tivi, như thể nó là một kẻ luôn gợi lại những nhớ nhung giăng mắc.
Tôi cầm điện thoại gọi vào một số máy đã rất quen. Như thường lệ, người bên kia không nghe máy. "Em có nhớ lời hẹn mình sẽ đi cuối đất cùng trời?". Tôi nhắn. Và chờ đợi. Rất lâu sau, người bên kia mượn thơ của Nguyễn Phong Việt trả lời trên điện thoại: "Tiếc một đoạn đường đời để cả quãng đời về sau vỡ nát/Hay buông tay cho mình khóc ngất rồi tự đứng lên…".
Tháng mười hai. Hà Nội cứa vào tim tôi những cơn mưa buồn, lạnh buốt.
Bình luận (0)