Lần đầu tiên tôi nghe Phú gọi tên ai đó trong giấc ngủ chính là đêm động phòng. Mới đầu tôi hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó lại nghĩ có thể anh ngủ mơ nói sảng sau một ngày mệt nhoài vì khách khứa.
Lần thứ hai, anh lại thảng thốt la lớn giữa đêm khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi không nghe rõ anh gọi tên ai, chỉ thấy sau đó nằm quay lưng lại, ôm gối ngủ tiếp. Bắt đầu từ đêm đó, trong tôi đã có một dấu hỏi…
Chúng tôi quen nhau trong đám cưới một chị đồng nghiệp của tôi. Anh là bạn của chú rể. Cả hai chúng tôi đều đến trễ nên được xếp ngồi chung. Thoạt đầu câu chuyện chỉ là xã giao nhưng sau đó tôi rất ấn tượng với cách nói chuyện thông minh, dí dỏm của anh. Tôi để ý thấy trên tay anh không đeo nhẫn cưới nên nghĩ sẽ rất thú vị nếu được làm bạn với anh.
Nghĩ là vậy nhưng tôi không dám ước mơ gì cho đến khi chị bạn tôi tình cờ nhắc đến anh, tôi nói thật là mình có cảm tình với anh. Chị nói anh còn độc thân và sốt sắng cho tôi số điện thoại, hứa sẽ tạo điều kiện để chúng tôi gặp gỡ.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thuận lợi. Chúng tôi gặp nhau, đi cà phê với nhau, thỉnh thoảng anh mời tôi đi ăn. Tôi tiếp tục bị cuốn hút bởi sự thông minh, óc hài hước và sự quan tâm chăm sóc của anh. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất ăn ý. Anh khen tôi thông minh, dễ thương và còn bảo có thể nói chuyện với tôi suốt ngày không thấy chán.
Điều đáng nói là anh có thể nói với tôi tất cả mọi chuyện từ đông sang tây, từ cổ chí kim nhưng chưa bao giờ kể cho tôi nghe về quá khứ của mình. Tôi không dám hỏi dù trong lòng đôi khi cũng thắc mắc. Người như anh thì không thể không có ai đó theo đuổi, yêu thương. Thế nhưng anh không nói, tôi cũng không dám hỏi.
Sau này khi đã yêu anh, tôi nghĩ con người tôi yêu thương là anh trong hiện tại, còn quá khứ dù cũng quan trọng nhưng không quyết định tới tương lai, hạnh phúc của chúng tôi. Và tôi quyết định làm vợ anh ngay khi anh ngỏ lời.
Phú là một người chồng có trách nhiệm. Anh chăm sóc tôi từng ly, từng tí; cả chuyện nhà cửa, bếp núc cũng không nề hà. Cũng giống như khi chưa cưới, chúng tôi có thể nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ mà không thấy chán. Thậm chí, lên bàn ăn, hết nửa thời gian là chúng tôi dành cho những câu chuyện…
Hạnh phúc của chúng tôi sẽ rất trọn vẹn nếu như không có những giấc ngủ mơ, anh ú ớ gọi tên một ai đó rồi quay lưng lại hoặc ôm tôi vào lòng ngủ tiếp. Những lúc ấy tôi hay nghĩ có khi nào anh đang ôm tôi trong tay mà lòng thì lại nghĩ đến một người khác? Tôi tự dằn vặt mình về điều đó nhưng không dám nói ra…
Cho đến những ngày gần đây, tôi hay thấy có những cuộc gọi cho anh rất lạ. Thông thường, nếu có điện thoại, anh hay ngồi tại chỗ để nghe; còn những lần này, anh lại ra trước nhà và nói rất nhỏ, không để tôi nghe thấy. Sau những lần như vậy, vẻ mặt anh rất căng thẳng. Tôi hỏi thì anh bảo là một người quen cũ nhờ công việc nhưng anh từ chối…
Nhưng kết cục thì tôi cũng dò biết người gọi cho anh là Quyên, người yêu cũ của anh. Họ đã chia tay vì Quyên theo gia đình ra định cư ở nước ngoài cách nay 5 năm. Bây giờ Quyên trở về thăm quê và liên hệ với anh. Tôi biết điều đó thông qua một người bạn thân của anh. Người bạn này khẳng định: “Quyên đã lập gia đình ở bên kia, giữa họ không có gì đâu, chắc là bạn bè tìm thăm nhau thôi, em đừng cả nghĩ”.
Nhưng làm sao mà tôi không cả nghĩ cho được khi có một người phụ nữ khác cứ liên lạc với chồng mình, nhất là khi người ấy là tình cũ? Không phải vô cớ mà người ta bảo tình cũ không rủ cũng tới, huống hồ gì lý do chia tay của họ không xuất phát từ chủ quan của hai người.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ? Nếu tôi nói với anh là tôi đã biết mọi chuyện thì sợ rằng anh nghĩ tôi theo dõi, giám sát anh; nhưng nếu không nói ra, thì tôi như đang mang một gánh nặng ngàn cân trong lòng. Tôi thật sự rất yêu anh, thậm chí khi đặt giả thuyết rằng anh không yêu tôi mà chỉ dùng tôi để lấp đầy khoảng trống của cuộc tình cũ thì tôi vẫn yêu anh.
Tôi phải làm sao để giữ cho cuộc hôn nhân của mình đừng chao đảo trước cơn sóng ngầm có tên là “tình cũ” đây?
Bình luận (0)