Đầu tiên, Thắm yêu anh Quân, lớp trưởng, đẹp trai, học giỏi, có nhiều tài lẻ. Quân chưa đáp lại thì Thắm đã nói với mọi người anh chàng lớp trưởng là của em. Thế là chẳng ai dám bén mảng lại gần Quân. Được một thời gian lại nghe Thắm nói cô yêu anh lớp phó phong trào đàn giỏi, hát hay, chơi bóng xuất sắc. Cứ thế, đến hết 4 năm đại học thì toàn bộ ban cán sự lớp đều trở thành người yêu của em.
Nhưng hỏi ra thì ai cũng “có tiếng mà không có miếng”. Mang danh là bồ bịch mà đi chơi với nhau, em chẳng cho nắm tay, đụng chạm. Ai đòi hôn thì em ra điều kiện nọ kia nhưng cuối cùng lại “chạy làng” luôn. Anh là người cuối cùng “trong đám xuân xanh” ấy và cũng chịu chung số phận. Anh giận dỗi gọi em là “Thắm cuội” và tuyên bố: “Từ nay không có nợ nần gì hết, em hoàn toàn tự do”. Em có vẻ buồn và nói rằng đàn ông là những người không có đủ kiên nhẫn…
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ? Hãy mở lòng mình ra đi Thắm, bởi sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Nếu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Đàn bà con gái chỉ có một thời thôi em ạ. Nếu em còn mãi cô đơn như thế thì bọn anh sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng. Bởi tất cả đều làm cho em thất vọng, tất cả đều đã góp phần làm cho em chẳng còn niềm tin vào đàn ông…
Bình luận (0)