xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Bếp ơi…!

Nguyễn Thị Thanh Xuân

Có bao giờ bạn không nhớ người mà nhớ một không gian? Trong nỗi nhớ, mình sẽ gọi. Và tiếng ơi mình gọi thầm, ngân dài... Tôi đã nhớ và gọi không gian, nhiều lần như vậy, tần số nhớ, gọi dày theo tuổi tác. Có một ngày, tôi mơ thấy bếp và từ đó nỗi nhớ, lời gọi trở đi trở lại trong tôi. Như một ám ảnh...

Bếp đến với tôi từ ngày tôi còn nằm nôi. Bếp nằm trong hơi ấm lá trầu mẹ hơ áp vào bụng, vào lưng, thóp. Biết đi, tôi là cái đuôi của mẹ, lẫm đẫm vào ra với bếp. Cắp sách đến trường, mùa hè tôi nhiều lần theo bạn bè xuống nổng cát gần biển hốt lá dương khô. Ấy là chuyến đi bộ dài nhất của đôi chân nhỏ, trong bồi hồi về biển, về rừng, về cát và nhiều ngày sau đó, tất cả cuộn vào hương bếp lá dương, cái thứ lá chụm cháy rất nhanh mà mùi rất đượm và người ta phải ngồi cùng cho đến khi hết nấu.

Trong gian bếp rộng ám đầy muội khói nơi căn nhà của nội, những ngày giỗ chạp, tôi loăng quăng quẩn chân mọi người. Nhiều năm sau đó, tha hương, lớp lớp thời gian khuất mờ tuổi nhỏ, tôi thường chiêm bao thấy bếp. Nơi ấy, món ăn không có mặt, mà lửa tro rơm, mà bóng hắt chân tường, mà tiếng thì thào sớm mai của những người phụ nữ và những câu chuyện ma như đàn chó con ùa vào nhà sủa vang rồi biến mất... cứ trở đi trở lại. Ánh lửa chao trên vách đất, tiếng lách tách và mùi hương củi lá ấp ủ tôi suốt thời thơ dại. Tôi đã hòa vào bếp vũ trụ của đàn bà. Thế giới của cái đám đông khẽ khàng, bận rộn, lo toan, nhường nhịn, vui thầm niềm vui bếp núc.
 

img

Ði học, đi làm, có chồng, tôi trở thành người Sài Gòn. Gian bếp của tôi gọn ghẽ, sáng xinh. Tôi đứng đó, biết là từ đây mình phải và muốn được một mình, muốn được thỉnh thoảng có chồng, có con bên cạnh. Tâm thế thị dân hay là học đòi hiện đại? Mệt nhoài trong không gian công việc bên ngoài, về với bếp là về với cõi mình. Cõi thương yêu, miền cảm hứng.

Nhưng có những ngày bão đã vào trong bếp.

Bão lòng. Có những bữa ăn, các mái đầu như những cái thìa cắm ngoảnh về ba phía. Tiếng muỗng đũa khoắng vào chén nghe sồn soạt như tiếng búa gõ vào cân não. Những miếng cơm nghẹn đắng. Bao nhiêu cảm hứng để vào, mất cả, phải dằn lòng để khỏi trào nước mắt tủi thân: Vì sao mình phải làm gấp đôi công việc mà được nhận thế này, bếp ơi!

Bão giá. Còm cõi trên bàn bếp mảnh thịt, miếng rau, người phụ nữ là tôi đứng nhìn, loay hoay để có một mâm cơm mà khi mẹ, chồng, con nhìn vào không cau mày, ăn vào không lửng dạ. Mùa bão giá dài, bếp lặng, người lả, nhà thinh, chúng tôi cùng nhẫn nhục như bao nhà.

Bão rác. Tôi đã nhìn thấy bãi rác vũ khí trên quê hương thời chiến tranh và bây giờ hoang mang giữa bãi rác thời bình. Rác trong bếp ăn là thuốc độc. "Có phải hàng Trung Quốc không?" - người đi chợ hỏi và nhận câu trả lời trong bán tín bán nghi. Rác luồn ngay vào bếp, mỗi ngày.

Dù thế nào, tôi vẫn đứng đây, với bếp. Tôi neo mình nơi bếp, tôi thăng bằng nơi bếp. Bếp nhỏ nhoi mà cho tôi lửa sống, cho tôi cảm giác được tự tại, tự do. Bếp của tôi mỗi ngày gặp mặt hòa trong bếp của tôi giờ đã xa xôi. Tôi không vì thân thuộc mà nhàm chán, không vì cách biệt mà nâng niu: bếp với tôi như là số phận. Tôi mỉm cười với nó.

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo