Chiều cuối tuần. Chị Mai lại diện quần áo đẹp. Lần này Ngọc cũng được chị rủ đi cùng “cho biết”. Từ mấy hôm trước, Ngọc đã nôn nao chờ đón ngày này. Cô mặc chiếc áo mới mua hồi lãnh kỳ lương tháng trước, ngắm nghía, đi tới đi lui hàng giờ trước mặt chị Phương và mấy đứa cùng phòng. Chị Phương không nói gì, chỉ nhìn Ngọc ra chiều suy nghĩ lung lắm. Khi cô sắp đi, chị bỗng kéo tay cô vào bếp: “Chị nhớ ra rồi. Hèn chi mà chị thấy mặt hắn quen quen. Em coi nè, coi có đúng là hắn không?”
Chị đưa ra tờ báo, chỉ vào mục truy nã tội phạm. Ngọc nhìn kỹ. Suýt chút nữa thì cô la lên nhưng kịp kìm lại. Đúng là trưởng phòng kế hoạch của công ty rồi. Nhưng tại sao anh ta lại là kẻ giết người bị truy nã? Cô lắp bắp hỏi chị Phương: “Phải làm sao bây giờ hả chị?”. “Em cứ đi chơi bình thường, đừng lộ ra điều gì. Để chị tính”.
Tối đó, công an đã đột ngột xuất hiện ở quán bar, bắt gọn bọn cướp của giết người trong một vụ án xảy ra gần 6 năm về trước. Họ lấy lời khai rồi cho Ngọc về. Chị Mai vẫn bị giữ lại. Đón Ngọc ngoài cửa quán bar là chị Phương và mấy đứa bạn cùng phòng. Ngọc ôm choàng lấy chị, mãi một lúc lâu mới nói được: “Từ nay về sau chị cứ la, cứ mắng em đi, em không dám giận chị nữa đâu”.
Bình luận (0)