Những ngôi nhà cổ khuất chìm sau rặng cây, âm thầm như cố thu mình trong góc tĩnh lặng nhất. Sầm sập không khí của một buổi chiều thu, một buổi chiều muộn màng.
Tôi đã chờ đợi trên những chặng đường dài. Đôi lúc ngoảnh lại, thấy gương mặt trẻ con của mình hiện ra với mồ hôi nhễ nhại. Mỗi lần như thế, lại thấy lòng mình chông chênh với ý nghĩ tất cả đã xa rồi, tuổi thơ, những kỷ niệm và hương ngọc lan tít tắp. Mẹ vẫn bảo tôi là đứa bị ám ảnh của quá khứ, với những nỗi buồn đeo đuổi mình suốt quãng thời gian dài. Tội nghiệp lắm! Còn tôi thì không hiểu như thế có tội nghiệp không, bởi tôi biết sống với quá khứ cũng là niềm hạnh phúc. Đâu phải người ta chỉ có hiện tại và tương lai.
Ngày nhỏ, chiều chiều, cha hay dắt tôi dạo phố. Đi giữa hai hàng cây, vắng thưa lá qua những đợt gió thu như trút xác. Thi thoảng, vài chiếc lá khô cố nhấc mình khỏi mặt đường đầy bụi, chạy lăn tăn đuổi nhau trên hè. Cha bảo đó là chúng đang chơi trò đuổi bắt. “Đuổi đến bao giờ hả cha?”. “Đuổi đến khi chúng kiệt sức. Con đường của lá không có điểm kết thúc bao giờ”. Cha cười, xoa đầu tôi, rồi cài trong vành tóc tôi một bông ngọc lan thơm ngát. Ấn tượng của tôi về mùa thu không phải là những con đường hoa sữa mà là hương ngọc lan cha đã trao cho tôi, ngay cả khi cha đi rồi.
Cha đi. Mùa thu buồn heo hắt. Những chiếc lá xác xơ nằm trên con đường không thiết đuổi nhau. Tôi mang giá vẽ tới những nơi cha đã dắt mình qua, tìm lại hình ảnh của những ngày hạnh phúc. Mẹ không thích tôi vẽ, mẹ bảo chẳng có gì chờ đợi tôi ở đó. Còn tôi thì biết chỉ có đi trên những dãy phố mùa thu mới tìm lại được cảm giác bình an cho riêng mình. Tôi nói với mẹ điều ấy. Mẹ khóc. Mẹ nói cha cũng đã nói với mẹ điều ấy. “Chỉ có đi bên em với mùa thu, anh mới thấy mình hạnh phúc”. Vậy mà bây giờ mùa thu, cha đi không về nữa. Mẹ bảo mẹ đã không còn là niềm hạnh phúc của cha. Tôi nhắm mắt lại, có những điều tôi không hiểu bao giờ.
Tôi dắt xe đi trên phố thu. Lỉnh kỉnh trong giỏ những bút và giá vẽ. Tìm một gốc cây cũ, đã già lắm rồi, làm điểm tựa. Nhìn lên bầu trời, xanh ngăn ngắt một màu huyền diệu. Vài chiếc lá khô bứt mình đậu vào lòng tôi, nằm ngoan như đang ngủ. Loáng thoáng đâu đó, hình ảnh cha dắt tay tôi đi trên phố cũ một chiều thu, một buổi chiều muộn màng.
Ngày 2-9-2005
Bình luận (0)