Tưởng là lời trẻ con chỉ vu vơ trong ký ức. Nhưng càng lớn, ước mơ của con càng bộc lộ rõ rệt, nhất là năm cuối cấp 3. Những lần tâm sự với mẹ, với hàng xóm về nguyện vọng của mình, con vẫn muốn mình trở thành cô giáo. Và con đã đăng ký thi vào Trường Đại học Sư phạm.
Thế mà mọi chuyện khác đi sau khi con thi tốt nghiệp 12. Mẹ con bệnh nặng vì lao lực. Đó là kết quả của những tháng ngày quật quật ngoài đồng từ sáng sớm cho đếm chiều hôm. Nhà không mấy khá giả, dành dụm được một ít vốn định nuôi con ăn học nhưng rồi cũng phải mang ra mà chạy chữa cho mẹ con. Ba thấy con bắt đầu lung lay ý chí. Con không chuyên tâm vào chuyện thi cử, không lo ôn bài mà cứ suy nghĩ vẩn vơ.
Nhiều đêm, nghe tiếng con khóc thút thít mà ba đau lắm. Rồi một buổi sáng, con nói với ba: “Ba, con muốn ngưng việc học”. Ba thảng thốt trước câu nói ấy: “Tại sao?”. Con giải bày: “Ba mẹ già rồi, sức khỏe yếu, mà lao động nặng như vậy con không cam lòng. Giờ mẹ bệnh nặng, mọi việc đổ dồn lên đôi vai ba, con sợ sẽ không vượt qua được áp lực đó. Con càng sợ hơn khi phải mất đi hai người thân yêu nhất của mình nếu như ba mẹ cứ lao động quá sức mỗi ngày. Con muốn đi làm kiếm tiền để lo cho ba mẹ”.
Công lao cha mẹ tựa núi cao biển cả, làm con luôn chí hiếu
Lời của con làm ba không ngăn được nước mắt. Ba hiểu con là cô gái ngoan, hiếu thảo, biết nghĩ suy. Điều đó làm ba vui lắm. Nhưng con ơi, gia đình mình từ bao đời nay nghèo khó, ít học, suốt ngày cứ quanh quẩn với ruộng đồng mà chẳng khá hơn. Ba muốn con hãy thay đổi cuộc sống, có một nghề nghiệp vững chắc để không phải lao động nhọc nhằn. Ba không mong con sẽ trả hiếu cho ba mẹ nhưng ít ra sau này con giúp ích được cho mình, cho gia đình của con và cho xã hội. Nghề giáo là một nghề cao quý, ba ủng hộ con hết mình.
Hãy mạnh mẽ lên để cùng ba vượt qua khó khăn này.
Bình luận (0)