Tôi hốt hoảng la lên: “Cướp, cướp…”. Đúng lúc đó có mấy người công nhân đi làm về ngang. Mấy anh xông vô. Tên cướp cũng tháo chạy. Một anh đuổi theo. Tôi gọi với theo: “Coi chừng nó có dao đó anh ơi”. Mọi người xúm nhau đuổi theo. Nhờ vậy, chừng 5 phút sau đã tóm được tên cướp cạn.
Đêm đó, lần đầu tiên sau 3 năm yêu nhau, tôi suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của mình. Tôi nghĩ đến Sơn. Anh lúc nào cũng nói yêu tôi, sống chết vì tôi, thế mà khi tôi gặp nguy hiểm, anh đã bỏ chạy. Thử hỏi một người con gái sẽ như thế nào khi chỉ còn lại một mình với tên cướp đang gí dao vào cổ? Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nếu như không có mấy anh công nhân tình cờ đi làm về ngang qua giải cứu?
Sau đêm đó, trong lòng tôi có cảm giác rất lạ. Tôi không còn tin Sơn như trước. Thậm chí tôi không muốn gặp mặt anh. “Em sao vậy? Sao lúc nào cũng kêu bận?”- Sơn bực bội hỏi tôi. “Em đi học thêm lớp kế toán trưởng nên lu bu”- tôi trả lời. Tôi bận thật nhưng điều quan trọng nhất là tôi không muốn gặp Sơn.
Một cảm giác chán chường bủa vây tôi sau buổi tối tôi bị bỏ lại một mình trên đường. Dù Sơn đã xin lỗi, đã biện hộ rằng bỏ chạy để kiếm người đến ứng cứu nhưng tôi vẫn không tha thứ cho anh. Giữa hiểm nguy, sống chết như vậy mà anh nỡ bỏ tôi lại một mình thì liệu sau này, khi chúng tôi đã thành vợ chồng, anh có thật sự là chỗ dựa cho tôi như anh vẫn hứa hẹn hay không? Niềm tin của tôi dành cho anh đang dần bị bào mòn. Trước đây anh đã từng hứa và thất hứa nhiều lần, nhưng tôi xem là chuyện bình thường bởi con người không ai toàn mỹ; còn lần này, tôi khó tha thứ cho anh là vì chính anh hay vì một điều gì khác?
Có lẽ là cả hai. Người giải cứu tôi đêm ấy, người một mình đuổi theo bắt tên cướp chỉ là một người thợ bình thường. Anh không đẹp trai, không giàu có, không học cao hiểu rộng như Sơn nhưng anh đã ứng xử như một người anh hùng trong mắt tôi. Tôi biết trong tôi đã có sự so sánh…
“Con thương ai, lấy ai là do con quyết định vì con không còn nhỏ nhít gì nữa. Ba chỉ nhắc con là nếu đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn của mình. Thằng Quân là người tốt, qua tiếp xúc với nó, ba thấy con người đó có thể tin cậy, nhưng hạnh phúc là của con, hãy suy nghĩ cho kỹ vì đàn ông mà thua sút đàn bà, họ rất hay tự ái”. Ba tôi đã nói như vậy sau một cuộc chuyện trò rất lâu giữa hai cha con.
Có lẽ ba nói đúng bởi Quân đã cố tình né tránh tôi ngay cả khi tôi đến tìm tận nơi anh làm việc. Quân bảo tôi đừng nặng lòng vì chuyện anh đã cứu tôi bởi “nếu không phải tôi thì người khác cũng sẽ làm như vậy”. Thế nhưng tôi lại không nghĩ thế vì bây giờ, người dám xả thân, bất chấp nguy hiểm để cứu người khác như anh không nhiều. Ngay cả người yêu tôi còn bỏ chạy thì chuyện Quân làm đối với tôi đâu phải là chuyện bình thường?
“Nếu em bỏ anh để yêu thằng đó, anh thề sẽ lấy mạng nó”- Sơn hậm hực nói. Tôi nhìn Sơn và dường như không còn nhận ra người mà mình đã từng quen, từng yêu. Nói là “từng” bởi vì bây giờ điều đó đã mất đi. “Nếu anh dám làm điều đó, sao anh không làm với thằng cướp khi nó kề dao vào cổ em?”- tôi nhìn thằng vào mắt Sơn. Anh cụp mắt xuống: “Anh đã nói rồi, anh chạy để kêu người tới giúp…”. Tôi lay mạnh tay anh: “Anh đã kêu ai tới giúp? Anh có biết là em đã chờ anh đến hơn 30 phút ở đó không? Thậm chí khi em đã về đến nhà sau đó 2 tiếng đồng hồ cũng không thấy anh gọi điện báo cho ba biết. Em thất vọng về anh ghê gớm”.
Sơn không hề nhận thức được rằng tôi xa anh bắt đầu từ điều đó. Còn với Quân, chỉ có tôi quý mến, tôn trọng và biết ơn anh chứ Quân không hề tỏ ý gì với tôi. Thậm chí, anh còn đuổi khéo khi tôi đến tìm: “An thông cảm, tôi bận lắm…”.
Tôi không biết ngày sau sẽ ra sao nhưng tôi không muốn mất một người bạn tốt như Quân. Còn với Sơn, chẳng lẽ tôi có thể yêu anh trở lại sau khi anh đã tự đánh mất tình cảm tôi dành cho anh bao nhiêu năm qua?
Chuyện xảy ra đã 6 tháng rồi mà lòng tôi vẫn không thanh thản khi nghĩ về Sơn. Chính Quân cũng nói với tôi rằng phản ứng của Sơn lúc đó là bình thường vì “ai mà không sợ cướp chứ?”. Nhưng tôi bảo: “Có anh và mấy anh em trong công ty của anh đó. Nếu hôm ấy, các anh cũng bỏ chạy thì liệu em có còn đứng đây nói chuyện với anh hay không? Thật tình nếu hôm đó không có anh và mọi người, em không biết mình có còn nhìn mặt Sơn nỗi nữa hay không?”. Khi nói điều này, tôi nghĩ đến chuyện mình có thể bị giết, bị hiếp mà không khỏi rùng mình.
Tôi biết ngày nào còn thấy mặt Sơn, nghe điện thoại, đọc tin nhắn của anh là ngày đó tôi sẽ còn bị ám ảnh bởi sự chết chóc và làm nhục… Nhưng tôi không biết phải làm sao để Sơn hiểu được và từ bỏ…
Minh An
Bình luận (0)