Vẫn còn sống mãi, Tuấn chó sói ơi!
Nickname: tuanchosoi
Tên thật: Vũ Anh Tuấn
Nơi cư trú: Russia
Giới tính: Nam
Sở thích: Rock, Bóng rổ, ăn, uống, đặc biệt là thích con gái. Ngoài ra... khoái nhất là được nghiên cứu cái mình thích, nhưng trong lúc đang nghiên cứu - Cấm làm phiền...
Con vật "thần": Chó sói!
Thông tin mới nhất: Vẫn còn sống sót.
Đây không phải chuyên mục tìm bạn trên báo. Đây là thông tin cá nhân về một thành viên rất quen thuộc trên diễn đàn www.kimlien.net (PTTH Kim Liên), www.svlen.com (Sinh viên St.Peterburg, Nga), www.ttvnol.com (Trái Tim Việt Nam Online)... Nhưng thành viên ấy đã ra đi!
Trong suốt những ngày tháng 10 qua, dòng chữ “Vẫn còn sống sót” mà Tuấn tự viết như một lời định mệnh đã làm không biết bao ngưười bật khóc. Tất cả các diễn đàn đã bật khóc, những giọt nước mắt ứa ra từ bàn phím. Tại diễn đàn của Bộ Giáo dục và Đào tạo (forum.edu.net.vn), ban quản trị quyết định đóng cửa các mục tán chuyện, vui chơi, giải trí... trong vòng 1 tháng để tưởng nhớ Tuấn và chia buồn với gia đình.
Trên diễn đàn của sinh viên thành phố St.Peterburg - nơi Tuấn trút hơi thở cuối cùng - lần đầu tiên đón tiếp một lượng thành viên lớn đến thế để chia vơi nỗi đau và ru giấc bình yên cho người bạn tài hoa bạc mệnh.
Và nữa, ở Pháp, một nhóm sinh viên tình nguyện ngay lập tức thành lập trang web bằng 5 thứ tiếng Việt, Anh, Nga, Pháp, Đức mang tên: www.vuanhtuan.info. Chỉ trong 2 ngày đầu, trang web này đã đón nhận 5000 lượt truy cập. Trịnh Minh Giang - một trong những người sáng lập website - khẳng định: “Chúng tôi muốn tạo một địa chỉ riêng mang tên Tuấn để tưởng niệm anh và kêu gọi giới sinh viên Việt Nam trên toàn thế giới đoàn kết, giúp đỡ nhau trong những giây phút khó khăn khi học tập ở xứ người”.
![]() |
Vòng hoa của mạng Trái tim Việt Nam online viếng Tuấn |
Ngày đưa Tuấn về đất mẹ, quanh linh cữu cậu có hàng trăm bạn trẻ, nhiều người còn chưa hề quen nhau. Họ cầm những bông hồng trắng trên tay, những con người bước ra từ thế giới ảo cứ lặng lẽ đi thành hàng, tiễn đưa người bạn vừa biết nhau hôm trước, hôm nay đã vĩnh viễn rời bỏ gia đình, rời bỏ bàn phím, rời bỏ nickname trở về với cõi vĩnh hằng.
Từ trên mạng, một nhóm bạn bè đã sưu tập và gửi tặng gia đình Tuấn tập bài viết dày trên 500 trang, trong đó có hơn 20 bài thơ và hàng nghìn lời chia vơi nỗi đau mất mát: “Chẳng biết nói gì nữa khi nỗi đau đã là của chúng ta. Mọi người đều hiểu rằng lời chia buồn với gia đình và bạn bè của Tuấn sẽ sẻ bớt nỗi đau này. Với tất cả chúng ta, thông tin mới nhất về Tuấn chó sói sẽ luôn là: Vẫn còn sống mãi!”
Một linh hồn nhỏ, bay lên những vì sao
Trước ngày Tuấn mất hai tháng, trên diễn đàn TTVNOL cũng chứng kiến một thành viên khác ra đi. Box Thiên văn học và box Liverpool chắc chắn sẽ còn nhắc mãi hình ảnh một thành viên lặng lẽ, hiền lành với cặp kính dày cộp và nụ cười luôn sáng bừng ở tuổi “chuẩn bị bước sang 22”: Vuxuanha.
Tham gia diễn đàn trong hơn 2 năm, Vũ Xuân Hà ngày ngày gom nhặt, vun đắp và dành tặng bạn bè những câu chuyện nho nhỏ về thế giới các vì sao, về vũ trụ, về dải Thiên Hà, về trái bóng tròn thành Liverpool xa xôi... 1274 bài viết là con số cuối cùng của cậu trước khi căn bệnh ung thư quái ác đánh gục.
Khó có thể nói hết nỗi đau mà những người bạn của Hà một ngày kia online và nhận được dòng tin: Hà đã ra đi.
“Những người còn được bên cậu trong giây phút cuối xót xa nức nở, còn những người ở xa không về được thì ngột ngạt, loay hoay trong nỗi đau bất ngờ và quá to lớn”.
Mọi người viết thơ cho Hà:
Chết là hết, tình yêu kia cũng chết
(Những ước ao yêu đến lúc lìa đời)
Người ta đau rồi cũng dần phai nhạt
Nụ cười rồi lại nở mãi trên môi…
(thơ của thành viên: Caothaiuy)
“…Bạn yêu bầu trời và những vì sao, vậy là bạn đã bay lên cùng những vì sao. Bạn sẽ phiêu du trên những phương trời xa, tới những nơi chúng ta chưa thể đến, ngắm nhìn sự rực rỡ huy hoàng của Supernova, cưỡi trên sao chổi Haley và dạo chơi trong vũ trụ giống như cô bé Sana mà tôi mới được đọc trong chuyện cổ tích dở hơi của em bé Intodream...” (thành viên: reporter)
Và trong cả trăm lời ấy, ta vẫn thấy đâu đó những niềm tin, những nụ cười yêu cuộc sống - nụ cười mà Hà gửi lại cho bạn bè mỗi lúc online. Thành viên bong cuc trang (http://ttvnol.com/Profile.aspx?id=34341) viết: “Khi một ai đó mất đi tôi thưường nghĩ là có 1 vì sao vừa sa xuống. Nhưng với Hà, tôi lại có cảm giác như bầu trời vừa mới có thêm một vì sao. Tạm biệt nhé, ngôi sao trẻ trên bầu trời!”
... Đôi tay nhân gian luôn còn độ lượng
Hơn 2 năm đã qua kể từ khi su_su_ - người quản trị của box Lâm Đồng trên diễn đàn TTVNOL - đột ngột mất. Thời gian đã làm xanh mộ cô dưới thung lũng Đà Lạt, nhưng những thành viên của box vẫn không ngừng đặt hoa và viết tiếp trên topic dành riêng cho “bé”: “Kỷ niệm cuối cùng của su_su_...!”.
Với những bạn bè từng gắn bó lâu năm, topic ấy là những gì thiêng liêng nhất mà họ dành tặng cô - topic được dính ngay trên trang đầu của diễn đàn, để mỗi khi tình cờ ghé thăm, mọi người lại mỉm cười: “Chào em, Su nhé!”.
Ngày giỗ thứ hai của cô bé, dù ở tận TPHCM, nhưng thatwhy - người bạn và cũng là ngưười quản trị diễn đàn lại lặn lội trở về thành phố cao nguyên. Anh về để đặt lên mộ Su một nhành hoa trắng trước ngày đi công tác xa: “Em vẫn nằm đó nhìn qua bên kia đồi với cỏ xanh và rừng thông lộng gió. Hôm cuối trời mưa, anh đi vội, chỉ gởi lại gói bánh nhỏ AFC. Quên bẵng đi mấy hôm thế mà em đã đi vĩnh viễn… Hai năm quay lại, vẫn câu nói như những lần Su cùng đi ăn, vẫn lời chào - Anh về Su nhé! Rồi bao giờ quay lại, anh sẽ đến thăm!”
“Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng” - câu hát ấy vẫn cứ hiển hiện trong hồ sơ thành viên của cô bé su_su_ suốt hai năm qua. Cuộc đời buộc Su phải trẻ mãi ở tuổi đôi mươi, nhưng bạn bè vẫn không thôi nhắc về cô như một thiên thần nhỏ - một thiên thần khiến mỗi người luôn thấy nhớ: Ngày nay sỏi đá cũng cần có nhau.
… Còn mãi trăm năm, một cõi đi về
Nhiều người tưởng rằng thế giới mạng là một trò đùa, là ảo, là giả dối, nhiều người bảo người ta chỉ quen biết nhau hời hợt rồi quên, đấy là bởi họ chưa sống thật trong nỗi đau ấy, chưa rút ruột cùng nhau trên như những thành viên box Lâm Đồng khi không còn su_su_ , đấy là vì họ chưa thảng thốt lặng ngưười cùng nhóm 7xHN khi thành viên tinhtinh ra đi đột ngột, đấy là tại họ chưa từng thấy những vì sao trẻ măng bay vút lên bầu trời trong đêm đen.
Cách đây nửa năm, trên diễn đàn HHTFC, một thành viên đã post lên thông tin về một người bạn gái tên Hiền (ĐHSP), dù không hề quen biết, mắc chứng ung thư mà gia đình không đủ tiền chữa trị. Chỉ thế thôi. Trong vòng nửa năm ấy, Hiền đã nhận được rất nhiều, cả vật chất và tình cảm của bạn bè khắp nơi trên cả nước.
Trước khi ra đi một tháng trước đây, Hiền đã gửi lời cảm ơn đến những cánh hạc giấy hi vọng mà những người bạn không hề quen biết gửi đến cho mình, cảm ơn những dòng offline trên diễn đàn mà bạn chưa một lần tạo nick. Hiền đã ra đi thanh thản trong vòng tay ấm áp của Tình Bạn “ảo”, nhưng rất thật lòng.
Và thế giới ảo ấy vẫn là một cõi đi về của cả những người đã đi xa: nick vẫn sáng và những bài viết vẫn còn đấy, thậm chí mới login ngày hôm qua. Chẳng có gì khác biệt, chẳng có gì thay đổi, bạn vừa trả lời bài viết của tôi đấy thôi, nick của bạn đang đặt cạnh nick tôi, vậy mà bạn không còn nữa… Và vì thế những nỗi đau của thế giới ảo sâu sắc như ngoài đời, đôi lúc còn xót xa hơn.
Có lẽ vì thế mà “những người ảo” cũng nhớ về nhau theo cách khác, lặng lẽ và rút ruột trên từng con chữ, trong từng bài viết, trong nỗi đau trút lòng vào những trang web mới để những cái sự mất mát ấy vẫn còn có nghĩa.
Và vì những giọt nước mắt online ấy, thế giới ảo luôn sống! Sống để ta giật mình. Giật mình vì đau, giật mình vì hạnh phúc: ít nhất đang có hai người cùng hoài niệm về bạn trên thế giới online.
Bình luận (0)