Sau giờ học trước khi đi ngủ, các cháu thường quấn quýt quanh bà, ôm bà, sờ lên khoảng thịt mềm mềm nơi cánh tay bà. Tôi thường bắt các con phải nói chuyện với bà bằng tiếng Việt. Những ngày đầu rất khó khăn cho các cháu.
Một ngày trong bữa cơm tối mẹ tôi cười cười:
- Con này hôm nay cu Tý nói với mẹ: "Bà ơi cháu muốn uống bẩy lên", mẹ bảo chờ con về mẹ hỏi xem.
Tôi phì cười, vì bắt các cháu nói tiếng Việt nên không hiểu ai đã dịch cho cháu 7up là 7 lên.
Mấy chị em nặn óc ra để dịch cho được những danh từ từ tiếng Mỹ sang tiếng Việt.
- Bà ơi mẹ bảo bà mặc giầy đi rồi đi chơi!
- Bà ơi cởi chuối cho cháu!
- Bà ơi mẹ muốn bà!
***
Đang ngồi trong phòng với những mớ hoá đơn phải thanh toán cho tháng này, nghe bé Ly gọi thất thanh:
- Mẹ ơi!
Tôi vội chạy ra bếp, Ly kéo tay tôi xềnh xệch:
- Mẹ ơi bà muốn my lip.
- Cháu làm sao vậy con?
Thì ra hai bà cháu đang bất đồng ngôn ngữ. Bà nhờ cháu:
- Bé Ly lấy cho bài cái môi (bà nói tiếng Bắc, tiếng Nam là cái giá).
Tôi phải cầm cái môi giơ lên giải thích cho con:
- Bà muốn con lấy cái này cho bà đó.
Cô bé ngớ mặt ra không hiểu .
Một lần tôi đưa 4 bà cháu đi shopping, tôi dặn hai cô con gái:
- Đứng chờ mẹ ở chỗ salon. Mẹ đưa bà đi xem quần áo một chút, 30 phút mẹ quay lại.
- Vâng.
Đến khi tôi quay lại không thấy hai cháu đâu cả, chờ thêm 15 phút vẫn không thấy bóng dáng cháu, tôi bắt đầu sốt ruột đi tới đi lui.
- Bà đứng đây chờ, con đi tìm xem các cháu đâu.
Tôi đi vòng ra ngoài tiệm tìm thì thấy hai cháu đang chờ tôi ở ngoài hành lang
- Sao mẹ dặn con chờ mẹ ở chỗ salon mà sao con ra đây ngồi?
- Thì đây ở trước cửa một beauty salon mà mẹ.
Tôi chợt hiểu, khi tôi nói salon là chỗ bán bàn ghế nhưng các cháu lại hiểu khác.
Mùa xuân đến, những nụ hoa vừa hé, cây đâm chồi nảy lộc, mẹ tôi vui lắm với những đọt lá non của đám rau của mẹ, mẹ chăm sóc những cây húng quế, mẹ nâng niu cây bạc hà, những cây ớt chỉ thiên nhỏ xíu mẹ tôi chỉ để trong chậu và để trong nhà chăm chút từng tí như những cây cảnh của mẹ.
Một lần mẹ đi Washington state (Tiểu bang Washington. B.T) thăm các cháu nội, trươc khi đi bà có dặn bé Ly tưới cây cho bà khi mẹ tôi trở về thì cây ớt quý của mẹ đã... héo và gần chết.
- Sao cháu ở nhà không chăm sóc cây cho bà?
- Có chứ ạ, mỗi ngày Ly mỗi tưới và hôm nọ Ly thấy có nhiều trái mẹ đã hái vài trái nhưng rồi không hiểu sao nó lại gần chết.
- Cháu tưới thế nào?
- Cháu đổ nước vào?
- Hèn gì nó không chết, bà phải phun nước cho nó chứ không phải đổ nước vào và chắc mẹ cháu hái trái không dùng kéo cắt mà bẻ nó nên cây nó đau và chết.
Tôi không hiểu có phải vì mẹ tôi quá nhẹ nhàng với cái cây nên nó đã thành "cây hư tại bà" không.
***
Tôi vừa về đến nhà, thấy mẹ tôi với vẻ băn khoăn ra hỏi:
- Sao hôm nay hai cháu không đi học vậy con?
- Dạ hai cháu nghỉ một tuần trước khi vào mùa xuân.
- Ừ, mẹ có hỏi thì các cháu nói cái gì mà "xuân vỡ" mẹ không hiểu.
***
Một lần mẹ tôi ra sân rồi quên nên khoá cửa vào nhà lại, mẹ bị nhốt ở ngoài garage, Hai cháu đi học về Ly vội lấy chìa khóa mở cửa cho ba bà cháu vào nhà, bé Ly cởi đôi găng tay ra đưa cho bà:
- Bà mặc bao tay vào đi!
Bé Tú chạy vào lấy ra gói bánh
- Bà đói không, bà ăn bánh nhé?
Bà rơi nước mắt ôm hai cháu vào lòng.
***
Bé Ly cầm tờ giấy trắng chạy lại tôi:
- Mẹ ơi chỉ con làm family tree (phả hệ - B.T) nhé mẹ!
Sau khi kể tên ông bà nội ngoại của cháu, đến anh chị em họ, cháu bắt đầu mỏi tay, cháu hẹn đến hôm sau làm nốt bên phía bố cháu.
- Sao họ mẹ nhiều người thế, tụi bạn con không nhiều như vậy đâu, mới bên mẹ mà cousins (anh chị em họ - B.T) của con đã 15 người rồi, còn bên bố ngày mai nữa làm sao con nhớ hết.
- Thế hệ của bà trung bình là có 6 người con, có người có tới 15 người con, trước khi đi ngủ họ phải đếm xem có đủ các con lên giường chưa.
- !!!
Trong bữa ăn, bé Tú chợt nhớ đến cô bạn Việt Nam cùng lớp mà cháu mới quen:
- Mẹ ơi, Mai (bạn cháu tên là Mỹ) hỏi con có biết ăn trái saw rim... mùi ghê lắm không?
- Mẹ không biết con nói trái gì.
- Con không nhớ rõ tên gì nghe như saw rim.
- À trái sầu riêng, mẹ không biết ăn đâu, nên mẹ chưa bao giờ mua cho con ăn cả. Thế bạn con có biết ăn không?
- Mai cũng không biết ăn.
- Trái này có một mùi khó ngửi lúc ban đầu, nhưng nếu con cứ tập ăn, thì về sau sẽ không còn thấy mùi đó khó ngửi nữa, và khi con đã biết ăn rồi thì con sẽ trở thành ghiền.
***
- Mẹ ơi, mẹ ở miền Nam hay miền Bắc của nước Việt Nam?
- Mẹ ra đời ở miền Bắc nhưng lớn lên ở miền Nam.
- Và già ở bên Mỹ hả mẹ.
Tôi cười và gật đầu:
- Khi nào mẹ về thăm Việt Nam con có muốn đi với mẹ không?
- Con muốn lắm, nhưng con không nói rành tiếng Việt những cousins của con có hiểu con không?
- Giữa tình gia đình, huyết thống sẽ có sự cảm thông, con cứ về, mẹ sẽ chỉ cho con nơi mẹ sinh ra và lớn lên, ngôi trường trung học thân yêu cho 7 năm cắp sách đến trường của mẹ, ngôi trường đại học của một thời mơ mộng của mẹ, mẹ sẽ đưa con đi trên những con đường me lá rụng, trên những nơi bố mẹ đã từng đi qua trong những ngày tháng yêu nhau, mẹ sẽ tìm lại cho mẹ những kỷ niệm ngày xưa và mẹ sẽ chỉ cho con một nơi gọi là quê hương của mẹ, là nguồn gốc của con.
Trong một khoảnh khắc tôi đã nói như trong cơn mê, không còn chú ý đến sự ngơ ngác của con, tôi đã nói trong một sự dạt dào tưởng nhớ về quê hương, về một nơi, một thuở mà mình không sao quên.
Bình luận (0)