Khi vợ tỉnh giấc, chồng múc cháo ra tô, rắc ít tiêu cay nồng và cho hành lá thật nhiều. Tay bưng tô cháo nghi ngút khói, thơm lừng lên tận giường. Vợ ăn xong, chồng lấy thuốc cho uống. Thế là hôm sau, vợ hết cảm, dậy làm việc trở lại. Chồng biết, ấy là nhờ tô cháo hành, nhờ mấy viên thuốc và nhờ tình yêu thương chan hoà của chồng nên vợ mới chóng lành bệnh như vậy.
Và...
Đôi khi chồng cũng bệnh, miệng đắng chẳng thiết ăn gì, nằm thiêm thiếp trong phòng. Vợ đi bán hàng về, hỏi qua loa: “Có chết được không đó, sao mà nằm mãi vậy?” Vốn rõ câu ấy vợ nói đùa, nhưng đùa giỡn trong lúc này thật là quá vô tình, khiến chồng nghe "buồn len lén tâm tư".
Vợ đâu biết rằng, bình thường chồng tuy là “cây đa cây đề”, nhưng lúc đổ bệnh, thì lại mềm như cọng miến nhúng nước sôi. Khi ấy, chồng rất cần có vợ ở kề bên để “nhõng nhẽo” tí chút, để được ủi an, vỗ về và được vợ tự tay nấu cho bát cháo đậm đà nghĩa tào khang. Điều hết sức đời thường, hết sức giản đơn như vậy mà vợ không hề để tâm, khiến chồng cảm thấy đau thân xác thì ít, mà nhức nhối con tim thì nhiều.
Người xưa dạy con gái về nghệ thuật làm vợ, phải hội đủ ba vai trò: làm người tình, làm vợ, làm mẹ. Ở nơi vợ, chồng thấy chỉ có vai trò làm “người tình” là đạt nhất, hai vai còn lại quá mờ nhạt kể từ ngày ta về chung sống với nhau. Vì lẽ đó, chồng phải “ngậm bồ hòn”, vì quyết định chọn người nâng khăn sửa túi là tự mình, do mình chứ có ai ép uổng gì đâu.
Cái lỗ mọt vẫn có thể làm đắm thuyền! Cũng vậy, hạnh phúc sẽ tan ra, nếu vợ hoặc chồng chẳng chịu nhìn xuống đáy tâm hồn mình, để kịp thời vá lại nhưng sơ xuất lỡ gây ra cho nhau. Chồng mong những dòng chữ này lọt vào ánh mắt vợ, để thuyền tình ta vẫn đi trọn tới bến nhân gian.
Bình luận (0)