9 giờ sáng, Minh Thư xuất hiện, dáng an nhiên, dù tôi biết một giờ sau, cô phải có mặt tại phim trường Quý cô tuổi Dần. Minh Thư đóng vai chính và bộ phim đang gút những cảnh quay cuối cùng để kịp chiếu Tết.
Trong quán cà – phê Highlands ở đường Hàm Nghi, đoạn nhìn ra Bến Thành, Minh Thư ngắm phố một lúc rồi chậm rãi bước vào câu chuyện của chúng tôi…
Người thương mình nhiều, người ghét cũng không ít
Cuộc trò chuyện bắt đầu từ "Gái nhảy", vì với vai diễn trong phim này, cuộc đời Minh Thư bước vào giai đoạn lúc đỉnh cao, lúc bi kịch. Sau hơn một năm vắng mặt, Minh Thư mới trở lại phim trường. Cô nói, cô nhớ nghề kinh khủng.
- "Gái nhảy" ngoài việc mang đến cho chị vinh quang của một diễn viên hạng A, hình nhưng cũng lấy đi của chị nhiều điều. Nhận xét này có đúng không?
- Không, tôi không cho là thế. Gái nhảy là bộ phim mà đến bây giờ nghĩ lại, mình vẫn còn thấy lạnh sống lưng vì sự nổi tiếng của nó quá nhanh.
Thư bước vào nghề năm 19 tuổi, đã đóng rất nhiều phim, nhưng chỉ Gái nhảy mới mang lại cho mình thành công như thế. Nhận show, chụp ảnh, gặp gỡ báo chí nhiều. Có thể bạn cho rằng sau Gái nhảy, những vai diễn điện ảnh tiếp đó của tôi không có nhiều điểm nhấn. Nhưng thực ra, những vai diễn sau này là sự nỗ lực rất lớn của tôi, cũng là thời điểm tôi chín muồi về diễn xuất. Có điều, Gái nhảy và Minh Thư đã trở thành cái gì đó được khán giả nhớ và nhắc đến. Như vậy là một niềm tự hào chứ không phải bi kịch.
- Khi đóng "Gái nhảy", chị có nghĩ đến dự nổi tiếng vượt khỏi trí tưởng tưởng của mình, nhất là đối với một cô gái mới ngoài 20 tuổi?
- Không. Tính tôi thời đó vô tư lắm. Vai diễn đến tay, mình thích là đóng. Vậy thôi! Nói thật, khi đó tôi cũng có một chút lo lắng và áp lực. Gái nhảy được làm trong bối cảnh xã hội mà những cảnh “hot” bị lên án, soi mói rất kỹ. Chứ thực ra bây giờ nhìn lại, Gái nhảy còn không ghê gớm như nhiều bộ phim bây giờ.
Vai diễn của tôi trong Gái nhảy cũng còn vài hạn chế, nhưng ở bối cảnh đó, Gái nhảy đúng là một bước đột phá của tôi. Bạn biết không, một tuần trước khi phim chiếu rạp, tôi còn gọi điện cho đạo diễn Lê Hoàng, lo lắng: “Anh ơi, không biết phim sao rồi?”. Anh Lê Hoàng cũng không biết phải nói như thế nào.
Sau khi bộ phim được công chiếu, một ngày, hai ngày đầu tương đối yên bình, đến ngày thứ ba, báo chí bắt đầu nhắc đến liên tục. Bạn bè của tôi gọi điện nhờ đặt vé vì rạp nào cũng không còn. Mỗi ngày tôi tiếp ít nhất bốn phóng viên. Khi đó, tôi mới biết là mình đã thành công.
Ngay cả khi tôi đoạt giải Hoa hậu Điện ảnh, mọi người chỉ nhắc đến mình chừng ba ngày. Còn với Gái nhảy, dư âm của nó kéo dài đến nhiều tháng sau.
- Chị cũng đã gặp phải nhiều tin đồn và tai tiếng không đáng có?
- Biết sao được! Nghề này vốn như thế mà. Người thương mình nhiều và người ghét mình cũng không ít. Mình chỉ cần sống tốt và bỏ ngoài tai dư luận là được.
Thật ra, cũng có lúc tôi nổi khùng lên, muốn tìm người gây ra vết thương cho mình để la hét. Nhưng rồi nghĩ lại tôi lại tự nhủ: “Thôi, không sao cả!”.
- Chị đã từng bị “quỵt” vai diễn vì lý do hậu trường không mấy tốt đẹp của giới nghệ thuật?
- Có chứ! Hồi đó có nhiều vai diễn đáng lẽ của mình, đã đọc kịch bản rất kỹ và ký hợp đồng rồi, nhưng không hiểu sao đạo diễn lại thông báo vai diễn được dành cho người mời. Buồn và tức lắm!
Khi đó, tôi không hiểu tại sao, chuyện gì đã xảy ra và rồi cũng tìm được câu trả lời. Tôi mím môi bảo mình phải cố gắng đứng lên bằng đôi chân, bằng thực lực trong nghề và tôi đã làm được.
- Bây giờ gặp lại những người từng chơi xấu mình, chị đối xử với họ thế nào?
- Tính tôi vô tư lắm, không để bụng bao giờ. Giận ai thì nói ra, không vừa lòng cũng vậy. Nhiều khi tôi tưởng mình giận người đó lắm, chắc không bao giờ nhìn mặt họ nữa, nhưng sau ba ngày là tôi quên hết. Tôi nghĩ, mình cứ sống tốt đi đã, rồi thời gian sẽ mang đến sự thật và những kết thúc đẹp.
- Theo dõi những lần chị trả lời báo chí, tôi thấy hình như giới truyền thông đã làm khổ chị không ít?
- Đúng là có thật, nhưng không nhiều đâu. Tôi nhớ có một lần, sau phim Gái nhảy, một tờ báo nọ viết rằng tôi hét giá lên 40 triệu đồng cho một vai diễn khác. Hồi đó tôi tức lắm, chỉ muốn gặp mặt anh nhà báo để “ba mặt một lời”.
Tôi không làm như thế, nhưng nếu có cũng đúng với công sức, năng lực tôi bỏ ra thôi. Thế nhưng, tôi cũng im luôn (cười)
- Sao chị không tiếp tục đóng phim của đạo diễn Lê Hoàng nữa?
- Tôi vẫn đóng đấy chứ, sau Gái nhảy là Lọ lem hè phố. Anh Lê Hoàng là một đạo diễn có tài và hiểu nhiều về tôi. Nhưng sau này, chắc tại mình không còn hợp vai trong phim anh Hoàng nữa nên anh ấy không mời chăng?
Người ta nhắc nhiều đến Minh Thư trong "Gái nhảy", nhưng "Blouse trắng" lại có một ý nghĩa quan trọng với chị. Bộ phim này được phát sóng trước khi "Gái nhảy" được chiếu rạp khoảng mười lăm ngày.
Minh Thư vào vai Hoa, một người đàn bà từng trải, biết quyến rũ đàn ông, tham vọng và nhiều tính toán. Đạo diễn Trần Mỹ Hà đã rất tinh mắt khi chọn Minh Thư (theo thông tin ban đầu, người đóng vai này là Việt Trinh). Chị thể hiện rất xuất sắc và bản lĩnh vai phản diện này.
Mười lăm ngày sau, Gái nhảy công chiếu và bùng nổ. Minh Thư có một “cú đúp” lớn, trở thành diễn viên hạng A ngay sau đó. Cuộc đời của Minh Thư mở ra những đỉnh cao về sự nghiệp mà nhiều người mơ ước.
Thời của Minh Thư không phải là thời của điện ảnh mì ăn liền hay thời của điện ảnh sống lại mà Mùi ngò gai là một hiện tượng. Đó là thời điểm khó khăn của điện ảnh Việt Nam. Thế nhưng, Minh Thư nhận show rất nhiều, đi diễn, đi hát, chụp ảnh, đóng phim, xuất hiện trong các sự kiện bấy giờ mà không cần chiêu PR nào.
Rất tiếc là không như nhiều người khác, chị không biết kinh doanh hay làm gì với khoản cát – sê khá lớn mình nhận về. Chị tự nhận mình không giỏi về kinh doanh, nhưng bây giờ đã tự tin hơn.
Tôi đã có chồng
- Hào quang của "Gái nhảy" đã khiến chị trở lại điện ảnh, sau một thời gian vắng bóng khá lâu?
- (Im lặng hồi lâu) thực ra, tôi nhớ nghề, nhớ lắm! Chỉ một năm thôi nhưng lại thấy rất dài. Tôi cũng nhận được lời mời của vài bộ phim, nhưng những vai ấy giống các vai trước kia quá. Tôi không nói vai hay, vai dở, nhưng vai diễn na ná thì trước sau gì mình cũng lặp lại chính mình. Lý do đó cộng với một vài chuyện buồn khiến tôi quyết định nghỉ ngơi một thời gian.
- Chị đã đi đâu trong một thời gian vắng bóng đó?
- Tôi ở nước ngoài, cũng đi đi về về Việt Nam nhưng không nhận show. Một năm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều về điện ảnh, về những chuyện buồn xảy ra với mình, về câu trả lời làm thế nào để vượt qua.
Cuộc sống của tôi ở nước ngoài rất dễ chịu và yên bình. Đó là thời gian đáng quý, giúp tôi lấy lại năng lượng để trở lại Việt Nam và bắt đầu quay lại phim trường.
- Nghĩa là những tin đồn xuất hiện trong thời gian gần đây, chuyện chị có con…là có thật?
- Tôi không muốn giải thích. Tin đồn cứ mãi là tin đồn. Nó không xuất phát từ tôi nên tôi cũng không biết phải giải thích, đính chính sao cho đủ. Thời gian sẽ là câu trả lời chính xác nhất cho những tin đồn. Xin hẹn trả lời bạn khi tôi hoàn thành xong ba vai diễn đang khiến tôi rất bận trong thời gian này, vì đó là một câu chuyện dài, rất dài…
- Ai là người đã bên chị trong thời gian chị “vắng bóng” vì những chuyện buồn?
- Chồng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi tuyên bố với mọi người rằng mình đã có chồng. Anh đã ở bên tôi và chia sẻ rất nhiều. Tôi không muốn giữ lại chuyện này cho riêng mình nữa, trước sau mọi người cũng biết thôi.
- Chị có chồng? Đến tôi còn bất ngờ và sốc vì cách đây một thời gian, chị từng tuyên bố với báo giới là “Tôi chán tất cả đàn ông!”.
- Thời đó đã qua rồi. Khi ấy, mình gặp quá nhiều chuyện buồn và thất vọng về đàn ông nên đã nói thế thôi. Tôi là phụ nữ mà, có mạnh mẽ bùng nổ đến mấy thì cũng cần một gia đình, một người đàn ông làm chỗ dựa cho cuộc đời mình.
- Chồng chị là người như thế nào?
- Anh…nhỏ tuổi hơn tôi, không phải người Nam. Nói về sự chín chắn, trưởng thành và thông minh của anh thì tôi thua xa. Chúng tôi quen nhau cũng lâu rồi, hơn ba năm, kể từ sau Gái nhảy.
-Anh ấy có phải là đại gia không?
- Rất tiếc, chắc số của Thư không cưới được đại gia hay sao ấy (cười to).
- Đám cưới của chị như thế nào?
- Chúng tôi chỉ làm một bữa tiệc nhỏ, có một vài người bạn và họ hàng đến chung vui thôi. Tôi cũng không muốn rình rang nhiều người biết làm gì. Thực ra ai cũng muốn mình có một đám cưới to, nhưng tôi nghĩ quan trọng nhất là hai người yêu nhau, một kết thúc đẹp là đủ.
-Anh ấy chia sẻ thế nào về nghề nghiệp của chị, nhất là những vai “bốc lửa”?
- Anh rất hiểu và thông cảm cho nghề nghiệp của tôi. Trước mỗi “cảnh nóng”, tôi đều hỏi ý anh và thầm cảm ơn anh đã tôn trọng công việc cũng như quyền quyết định của tôi.
Anh chỉ nói một điều: “Anh quen em sau khi em đã nổi tiếng và bước sâu vào con đường điện ảnh rồi, anh không có lý do gì ngăn cản hay yêu cầu em ngừng lại cả…”.
- Còn tin đồn chị đã có em bé?
- Ừ, đó là một niềm vui lớn của hai vợ chồng. Thực ra tôi cũng chưa muốn sinh con đâu, nhưng chồng tôi muốn có em bé sớm đấy chứ. Chắc là anh ấy muốn giữ tôi lại (cười).
Thực ra ban đầu tôi cũng lo lắm, sợ mình không giữ được vóc dáng, sợ không biết có quay lại con đường nghệ thuật không. Thế nhưng khi có em bé rồi, tôi chỉ nghĩ đến con và nghĩ mình có nhiều năng lượng hơn để làm việc.
Người phụ nữ ngồi trước mặt tôi sau nhiều năm. Đã tìm cho mình một mảnh ghép đầy vững vàng để luôn vực chị đứng dậy, đủ từng trải để luôn bên chị khi cần thiết, đủ tình yêu để đưa chị vượt qua những ngày tháng chị bảo đã từng rất đau khổ. Chẳng những thế, một tình yêu đẹp đã nở hoa. Tôi chúc mừng chị với tất cả lòng chân thành và tin chị đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Không có nỗi đau nào hơn nước mắt mình đã khóc hôm qua…
- Sự an nhiên có phải là điều chị học được sau ngần ấy năm hoạt động nghệ thuật?
- Ngày trước khi gặp những người chơi mình, nói xấu mình, tôi tức lắm. Thế nhưng bây giờ chắc mình đã lớn, đã đến tuổi đằm lại. Khi mình đi qua nhiều bão giông cuộc đời, những chuyện như thế chỉ là nỗi đau nhỏ.
Đóng phim nhiều, khóc nhiều. Bạn bè chơi xấu nhiều, khóc nhiều. Thế nhưng không có nỗi đau nào hơn nước mắt tôi đã khóc vì những biến cố hôm qua…
- Thời khắc nào là đau khổ nhất trong đời chị?
- Năm 2003, sau Gái nhảy có quá nhiều chuyện xảy ra, những tưởng tôi không thể nào đứng dậy được nữa. Thế nhưng tôi luôn tin rằng mình cứ bản lĩnh, cứ đứng vững, cứ sống tốt rồi sẽ qua thôi. Nói thật là nhắc lại tôi vẫn còn thấy đau lắm.
- Chị làm thế nào để vượt qua thời điểm đó?
- Tôi thầm cảm ơn những người bạn trong nghề. Họ không nổi tiếng như mình nhưng tình cảm của họ đã giúp mình vượt qua. Và chắc một phần nhờ bản tính đã dạy tôi phải đối đầu với những khó khăn như thế nào nữa.
Cuộc nói chuyện gián đoạn giữa chừng vì Minh Thư có điện thoại, là mẹ chị. Giọng nhẹ nhàng chị bảo: “Mẹ chiên đồ ăn gì đó đi nha mẹ, lát về con và mẹ ăn chung”
- Mẹ chị có ảnh hưởng thế nào đến cuộc đời chị?
- Bà đã luôn bên tôi vào những thời điểm khó khăn và hạnh phúc nhất.
Đám cưới của tôi và anh gặp rất nhiều rào cản, nhưng sự động viên của mẹ và anh đã giúp tôi đủ can đảm giữ lấy hạnh phúc của mình.
- Mẹ chị là một người đàn bà đẹp?
- Mẹ tôi đẹp. Bà từng là một diễn viên múa được nhiều người biết đến vào thời của bà.
- Cuộc đời chị có giống mẹ không?
- Mẹ tôi là một người đàn bà an phận. Bà luôn dành cả cuộc đời cho gia đình và con cái. Tôi cũng là một người an phận, nhưng có lẽ mình bị đưa đẩy nhiều quá nên nhiều sóng gió hơn chăng?
- Điều gì khiến chị trăn trở nhất trong thời điểm này?
- Điện ảnh và những hoạt động nghệ thuật khác. Tôi đang muốn làm việc thật nhiều. Ngoài ba dự án phim Quý cô tuổi Dần, Phiên chợ số và Anh em nhà bác sĩ, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi con đường âm nhạc.
- "Quý cô tuổi Dần" là một bộ phim hài, khác hẳn so với những vai diễn bốc lửa, nóng bỏng mà chị từng tham gia trước đó. Vì sao chị nhận lời tham gia bộ phim này?
- Có lẽ đây là một cái duyên mới của tôi. Trước đó tôi cũng đóng một bộ phim hài đấy chứ (phim Lấy vợ Sài Gòn). Từ lúc ấy tôi thấy mình thích đóng phim hài rồi. Chắc tại vì đóng phim bi nhiều quá nên một chút thay đổi này khiến tôi rất thú vị và muốn thử sức. Tôi đóng vai hài cũng được lắm đấy!
Bộ phim Quý cô tuổi Dần kể về những phụ nữ tuổi Dần lứa 24, 36, 48 tuổi, cao số nên không lấy được chồng. Tôi vào vai một cô gái giỏi võ và “manly”. Phim đang quay những cảnh cuối cùng để kịp làm hậu trường và trình chiếu trong dịp Tết.
Bây giờ tôi dành đam mê cho nghệ thuật và gia đình
- Trước "Gái nhảy" vài năm, bộ phim truyền hình Hàn Quốc "Anh em nhà bác sĩ" là một hiện tượng lớn, làm say mê biết bao khán giả Việt Nam. Việc chị vào tuyến chính của phim này có làm chị cảm thấy áp lực?
- Áp lực nhiều lắm, thậm chí tôi lo lắng không biết phải làm thế nào nữa.
Hiện giờ kịch bản vẫn chưa hoàn chỉnh nên tôi cũng chưa kịp tưởng tượng mình sẽ đóng thế nào. Tuy nhiên, đạo diễn Nguyễn Minh Cao và nhà sản xuất đã cổ vũ tôi rất nhiều. Đó chính là động lực để tôi nhận lời tham gia bộ phim đã quá nổi tiếng này.
- Chị sẽ mang bao nhiêu phần trăm cuộc đời mình vào vai nhân vật nữ trong "Anh em nhà bác sĩ"? Cô ấy có 2 cuộc đời: Một cô gái trẻ hiền lành vào ban ngày và một ca sĩ bốc lửa vào ban đêm.
- Khi bước vào phim trường, tôi vứt tất cả mọi thứ của mình đằng sau lưng để sống 100% là nhân vật đó. Cô gái ấy sẽ không có chút bóng dáng nào của Minh Thư cả. Cô ấy sống cuộc đời của cô ấy, khóc, cười và mọi phản ứng đều xuất phát từ cô ấy.
Thỉnh thoảng, tôi bật lên một câu hỏi: Minh Thư có bao giờ nghĩ đến viêc trở lại một diễn viên múa, sống cuộc đời bình yên hay không?
14 tuổi, tôi đã bước vào trường múa, tham gia nhóm nhảy mấy năm trước khi trở thành hoa hậu điện ảnh.
19 tuổi, tôi tham gia vào làng showbiz Việt. Múa đã mang đến cho tôi nhiều điều, nhưng chắc không quay lại được đâu, vì tôi đã bỏ nghề lâu lắm rồi.
Hiện giờ, tôi chỉ nghĩ đến điện ảnh và gia đình. Bình yên hay không, theo tôi nghĩ, là cách mình chọn và sống thôi.
- Cảm ơn Minh Thư về cuộc trò chuyện này. Chúc chị luôn hạnh phúc!
Bình luận (0)