- Chú Tám ơi, tôi chưa hiểu cái nết của người miền Tây Nam Bộ. Tôi sắp về Cần Thơ sống rồi, phải hiểu làm sao đây?
Nhà văn Sơn
- Đừng có đạo đức giả!
Tôi coi đó như một lời khuyên chí lý, cho tới bây giờ, đã rời quân ngũ, lấy vợ Cần Thơ và chuyển sang làm báo, vẫn nghĩ như thế.
Nhưng nhà văn Sơn
Tôi lại hỏi ông:
- Cái cốt cách người đồng bằng mình, theo chú Tám, là sao?
Ông trả lời, không nói gì tới chuyện người miền Tây nữa:
- Cái cốt cách người Việt
Xưa, công chúa Thuận Thiên than lạnh với cha, vua Lý Thánh Tông họp quần thần, bảo: “Trẫm thương dân như thương công chúa. Công chúa mặc hai lớp áo cung đình còn than lạnh, huống hồ là muôn dân của trẫm còn nghèo. Nay trẫm lệnh phải phát đủ quần áo để muôn dân được ấm”. Đó không phải là mị dân, cái gốc của nó là nhân nghĩa Việt
Sau câu chuyện đó, hễ có dịp gặp là tôi lại len lén quan sát để hiểu thêm về cái cốt cách của nhà văn miền Tây
Nam Bộ này.
Tôi nhớ về giọt nước mắt của ông. Dạo ấy, ông phải nằm viện cả tháng trời sau một tai nạn giao thông. Đó là chiều 19-6-2005, tôi vào thăm và tặng ông cuốn Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư. Ông lặng lẽ giở vài trang sách, không nói một lời, rồi một giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mắt lão nhà văn tuổi 80. Tôi hiểu tình cảm của ông dành cho nữ đồng nghiệp Nguyễn Ngọc Tư quê Cà Mau, năm đó 29 tuổi và đã nổi tiếng với truyện Cánh đồng bất tận.
Cứ để cho giọt nước mắt lăn dài, tự dưng ông nói: “Viết hay hơn Sơn
Bình luận (0)