NSND Kim Cương chụp ảnh cùng gia đình con trai trong buổi ra mắt hồi ký chiều 10-5 - Ảnh: Ngọc Dương
Lúc bấy giờ, ngoài vở Giai nhân và ác quỷ, Phấn hậu cung, tôi đã có những vai tuồng khẳng định chỗ đứng trong lòng khán giả như Hai ngọn lửa thiêng, Đường về Lam Sơn, Hiệp nữ áo xanh...
Nhờ đó, với sự dẫn dắt của má và các cô chú Duy Lân, Giáo Út, Ba Vân...; tôi đã mạnh dạn thế những vai nổi tiếng đã tạo nên tên tuổi của má Năm tôi ngày xưa như trong các vở Lan và Điệp, Xử án Bàng Quý Phi, Phụng Nghi đình...
Trong một cuộc họp báo, tôi đang say mê thao thao nói về tương lai của đoàn Năm Phỉ - Kim Cương, thì bất ngờ có một câu hỏi ở hàng ghế cuối cùng từ một anh ký giả: “Xin cô cho biết quan điểm của cô như thế nào về tình yêu?”.
Tôi thật sự ngỡ ngàng và bối rối vì tôi chưa hề nghĩ đến vấn đề này.
Tình yêu mật ngọt
Thế là chúng tôi “phải” gặp nhau để... bàn về chuyện “tình yêu”, ngồi đối diện nhau thật lâu. Anh kể cho tôi nghe về những mối tình đẹp trong văn học.
Anh ca ngợi sự bất tử của tình yêu một cách say mê. Còn tôi thì ngồi nghe như “nuốt trọn” từng lời của anh với tất cả xúc động của một thiếu nữ 20 tuổi đời chưa biết yêu là gì!
Và từ đó, chúng tôi thường gặp nhau hơn, anh mua tặng tôi nhiều sách hay và góp ý về những vai diễn của tôi, tôi đã học được ở anh nhiều vấn đề từ nghề nghiệp đến cuộc sống. Anh có mặt thường xuyên hơn trong những buổi diễn của tôi, có những vở anh xem cả chục lần không chán!
Có một hôm, anh mời tôi đi xem phim. Trong lúc tôi đang chăm chú theo dõi tình tiết của bộ phim thì tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm chặt tay tôi.
Sau giây phút ngẩn ngơ, tôi đã để yên tay tôi trong tay anh. Từ giây phút đó, tôi đã cảm nhận được thế nào là sự ngọt ngào của tình yêu.
Lúc đó, đoàn Năm Phỉ - Kim Cương tuy đông khách nhưng tiền bạc đều do má và các cậu quản lý, nên tôi không có nhiều tiền trong túi. Anh thì, với số lương khiêm nhường của người ký giả, cũng không dư dả gì. Nên anh thường đưa tôi đi xuống ngồi ở bến tàu Bạch Đằng - ngồi ngắm những con đò xuôi ngược hay đi tản bộ hàng giờ trong Sở thú...
Chỉ cần uống với nhau một ly nước chanh, ăn cùng nhau một gói đậu phộng mà sao chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Chuyện chúng tôi yêu nhau được lan truyền trên các báo. Báo Tiếng Dội dành nửa trang để đăng hình và tiểu sử của chúng tôi: Một ký giả trẻ đầy hứa hẹn trong tương lai và một ngôi sao sân khấu đang trên đà phát triển, yêu nhau với một tình yêu trong sáng, đầy lãng mạn.
Ai cũng cho rằng đây là mối tình đẹp nhất trong năm. Ai cũng ủng hộ, ai cũng vui mừng, chỉ riêng một người quan trọng nhất lại phản đối quyết liệt. Đó là MÁ TÔI.
Không bút mực nào tả nổi sự phẫn nộ và sửng sốt của khoảnh khắc má tôi khi thấy hình chúng tôi đăng song song trên báo cùng dòng chữ “Mối tình đẹp nhất trong năm” trong một bài báo lớn. Má không bao giờ tưởng tượng ra tình huống này.
Má chưa tha thứ được chuyện tôi dám cãi lời từ bỏ cuộc hôn nhân mà gia đình đã đặt nhiều kỳ vọng, và má lại càng không thể chấp nhận được má là người biết sau cùng chuyện thương yêu của tôi.
Má nghĩ chuyện báo chí loan tin rầm rộ như vậy là có ý đặt má trước một chuyện đã rồi. Má trả lời một cách dứt khoát với mọi người: “Không thể nào có cuộc hôn nhân này”.
Từ đó, má đã cho người theo kiểm soát tôi gắt gao, và với anh thì má cấm tiệt không được tới gặp tôi ở bất cứ chỗ nào.
Những ngày hạnh phúc
Chúng tôi đau khổ vô cùng, nhưng càng cấm đoán thì sự thương nhớ càng mãnh liệt hơn. Có những đêm anh chỉ biết đi vòng vòng quanh nhà tôi, hi vọng nhìn thấy bóng tôi trên cửa sổ.
Nhất là mỗi khi nghe tôi đau hay bị má đánh, anh tất tả nhờ bạn bè lén đem đến cho tôi vài chai dầu và những lời thương yêu thắm thiết. Tôi cũng không chịu nổi sự xa cách này nên tôi nghĩ chỉ có cách phải đi khỏi Sài Gòn mới mong thoát khỏi sự kiểm soát gắt gao của má.
Lúc đó, đoàn Nam Phong của dì Chín Bia đang lưu diễn các tỉnh và mỗi lần được “kỳ nữ” Kim Cương tăng cường thì doanh thu tăng cao, nên chuyện tôi ra giúp là điều dì Chín luôn luôn tha thiết. Biết thế nên tôi nhắn dì Chín là tôi sẵn sàng ra “tăng cường” cho dì Chín vài đêm.
Má đã bằng lòng để tôi đi Phan Thiết vài ngày nhưng không quên nhắc nhở dì Chín phải “canh chừng” tôi chặt chẽ. Hôm đưa tôi ra xe lửa, má đã cẩn thận kiểm tra danh sách những người khách đi cùng toa với tôi, và má yên lòng khi không thấy tên anh trong đó.
Khi tàu ra khỏi ga Bình Triệu thì anh lù lù xuất hiện cạnh tôi. Tôi hỏi:
- Anh lấy vé cách nào mà má tìm không ra vậy?
Anh cười:
- Má chỉ biết tên anh qua bút danh trên báo chứ làm sao má biết tên thật của anh trong giấy tờ được.
Đêm đó có lẽ là một trong những đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Hai chúng tôi ngồi trên những bậc thềm ở cửa toa tàu nhìn trăng lên, nhìn những đốm lửa bay ra từ đầu tàu - giống như những chùm pháo bông cùng chúc mừng hạnh phúc của chúng tôi.
Những ngày kế tiếp ở Phan Thiết cũng là những ngày hạnh phúc. Tôi đưa anh đi thăm lại rạp Thất Ngàn, nơi đã để lại cho tôi một dấu ấn đau buồn của tuổi thơ; tôi đưa anh đến lạy Phật ở chùa Phật học Phan Thiết, nơi đã cưu mang ba tôi trong những ngày cuối đời; tôi đưa anh lên lạy mộ ba tôi như một lần ra mắt...
Chúng tôi đang tung tăng để hưởng những ngày hạnh phúc ít ỏi của mình. Chúng tôi mướn xe ngựa đi dọc bờ biển lộng gió, đang đắm chìm trong tiếng sóng thương yêu thì tôi nhìn xuống đường, chợt thấy dì Chín đứng chống nạnh, đang trợn trừng nhìn chúng tôi bằng cặp mắt sửng sốt và giận dữ. Hai mươi bốn giờ sau, tin này đã đến tai má tôi.
Đòn roi của má
Sự kiện anh đi Phan Thiết với tôi trở thành thùng xăng đổ vào ngọn lửa đang giận dữ của má. Về tới Sài Gòn má đánh tôi nát hết hai cây roi mây.
Và má đã trút hết bao nhiêu trách nhiệm và giận dữ vào anh. Má tới tòa báo nơi anh làm việc để “hỏi tội”.
Má đã thẳng tay đánh anh tại rạp hát trước mặt bao nhiêu người, khi thấy anh mon men đến gặp tôi. Và má cũng không quên tìm đến gia đình anh với bao nhiêu lời trách cứ nặng nề và giận dữ.
Tất cả những sự việc đó đã là giọt nước làm tràn ly nước chịu đựng của anh đối với tình yêu của chúng tôi.
Anh nói với tôi: “Trong tình yêu của tụi mình, anh đã làm xong trách nhiệm, anh đã đưa gia đình chính thức đến xin cưới em, anh đã nhẫn nhục chịu đựng thái độ gay gắt, vô lý và độc đoán của má, thương em thì anh thương rất nhiều nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông đối với gia đình cũng như đối với xã hội không cho phép anh chịu đựng thêm được nữa”.
Trong cơn giận dữ, anh không kiềm chế được nên đã có những lời nặng nề với má tôi. Đó là điều làm cho tôi đau đớn vô cùng…
Sau những dỗi hờn chúng tôi lại càng thắm thiết hơn, có lần anh ôm tôi vào lòng và bảo:
- Thôi tụi mình bỏ hết, trốn khỏi thành phố này nhe em. Em đã trên 18 tuổi rồi, có quyền tự do kết hôn, không ai có quyền ngăn cản hết.
Tôi khóc ngất trong tay anh và nói:
- Không dễ dàng như vậy đâu anh. Em không nỡ phụ bao nhiêu tình cảm của khán giả đang dành cho em, còn trách nhiệm với mấy chục gia đình trong đoàn hát. Em còn phải thay thế ba lo cho hai đứa em nhỏ, hơn nữa, cuộc đời nghệ sĩ của má đã khổ nhiều rồi, em không muốn má phải khổ hơn nữa vì em.
Anh đẩy tôi ra, lạnh lùng nói:
- Sao em có nhiều trách nhiệm với mọi người như vậy mà lại không có trách nhiệm với tình yêu của tụi mình?
Tôi ấp úng:
- Anh... anh... ráng chờ một thời gian nữa, để má bớt giận rồi hãy tính...
- Anh không thể chờ được một việc mà không chắc nó có tới hay không. Má anh đã già rồi nên muốn anh sớm yên bề gia thất. Nếu em dứt khoát không đi, anh phải cưới vợ theo ý gia đình thôi...
Một tháng sau, được tin anh cưới vợ.
Cầm thiệp cưới của anh trong tay, tôi không biết mình đang mơ hay tỉnh. Lần đầu tiên tôi mới biết đau khổ vì tình. Đi đến đâu cũng là những con đường chúng tôi từng tung tăng bên nhau, đến rạp hát cũng là nơi anh từng ngồi xem tôi diễn...
Tôi cảm thấy trống rỗng, mọi sự kiện quanh tôi đều như vô nghĩa. Tôi lên sân khấu diễn như một cái xác không hồn. Những tiếng vỗ tay, những lời khen ngợi lúc này không sao lấp được những đau đớn trong trái tim tôi.
____________________________
Bình luận (0)