icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Quán cóc - Đầy ắp kỷ niệm

Bình Huế (TPHCM)

Lâu nay, tôi chưa bao giờ tìm nghe hoặc chú tâm nghe nhạc Võ Thiện Thanh. Thế hệ chúng tôi, những người yêu thích chất nhạc semi classic tình cảm của Phú Quang, ca từ đẹp và nồng nàn của Dương Thụ, Trần Tiến, chất lãng mạn, ảo mờ như một bài thơ của nhạc Trịnh...

Chúng tôi nghĩ rằng những bài hát của các nhạc sĩ trẻ bây giờ chỉ chú trọng đến tiết tấu, còn lời ca thì hời hợt, vô nghĩa.

img
Ca sĩ Quang Linh thể hiện khá thành công ca khúc Quán cóc

Khi nghe bài Quán cóc, tôi thật sự bất ngờ với mở đầu là tiếng ghi ta thùng mộc mạc da diết vang lên, và “Quán cóc nằm im dưới hàng me/Tiếng ve kêu trưa hè, tờ vé số ngủ mê/Quán cóc, một anh chàng xích lô/Ngồi mơ giấc mơ vui/Lưng ướt đẫm mồ hôi... Quán cóc đời mưa gió tả tơi/Đứng hiên ngang giữa trời...”. Một bức tranh nhỏ về Sài Gòn hiện lên thật rõ ràng. Nghe xót xa nhưng vẫn cảm thấy vẻ chân mộc của những con người Nam Bộ. Ai không từng một lần ngồi quán cóc ngắm người qua lại và chờ những giọt cà phê lặng lẽ rơi. Nơi mở đầu ngày mới và cũng là nơi dừng chân của những người lao động. Cái quán với vài cái ghế nhỏ và mấy cái bàn cũ kỹ, người bán hàng có khi để ly chén trong cái giá bằng nhựa... vậy thôi mà một phần không thể thiếu được của Sài Gòn. Tác giả chắc chắn đã đồng cảm sâu sắc với cuộc sống mưu sinh của thành phố này và chắc hẳn thời sinh viên anh đã từng là khách quen của một quán cóc nào đó.

Quả nhiên tôi đã dự đoán đúng mạch của bài hát: “Quán cóc, nói yêu em năm nào/Khát khô ly trà đá...”. Thời sinh viên vụng dại mà nồng nhiệt, cái túi thì nhỏ mà tình cảm thì vô bờ.

Bài hát trải ra như một câu chuyện với những lời tự sự: “Quán cóc, ngồi mơ màng nhớ em/Mà em có hay đâu/Ta cứ mãi mong chờ/Đứng che mưa chờ nắng/Mỗi khi ta u sầu... Quán cóc, nói yêu em năm nào/Khát khô ly trà đá/Lời rung rung, này quán cóc cứ ung dung mà sống/Đời theo dòng cứ trôi/Biết bao nhiêu phận người/Nào biết trước cuộc chơi...”.

Quán cóc - nơi nói lời yêu em và cũng là nơi ngồi nhớ em, chỗ trở về ngồi nghỉ trong cuộc mưu sinh vất vả. Quán cóc vẫn như thế qua bao nhiêu thăng trầm của những phận người, của thời gian. Người đến rồi đi, con người có thể thay đổi nhưng cái nơi chốn với bao nhiêu kỷ niệm ấy không hề đổi thay. Một nơi chốn bình dị, tầm thường lại trở thành thân quen, yêu quý như ngôi nhà mình vì những gì ta đã gắn bó với nó: “Quán cóc ngồi quen lòng nhớ nhung/Một hôm bước chân xa/Ta cứ ngỡ xa nhà”.

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo