Dù đó là giọng ca của NSND Thu Hiền hay ca sĩ Quang Linh, dù nghe hát ở Nhịp cầu âm nhạc hay hát trong những buổi chiều mấy thằng bạn chí thân ngồi quán nghêu ngao, lúc nào bài hát cũng gợi trong tôi hình ảnh của làng quê yêu dấu. Đó là bát nước chè xanh mẹ sai tôi gọi bà con đến uống, đôi chân lấm bùn của người con gái tần tảo tôi yêu, chiếc áo tơi che nắng che mưa cho cha những buổi đi cày, là tình nghĩa quê hương suốt đời theo tôi. Lời bài hát chắt chiu từ những câu hò, câu hát, những điệu lý, tiếng sáo của các miền Bắc, Trung, Nam tạo nên một bức tranh trữ tình làng quê Việt Nam giản dị mà thanh thoát, mộc mạc mà ân tình. Âm thanh dào dạt, đầy ắp không gian và hình ảnh thân quen ùa về tràn ngập hồn tôi: tiếng sáo diều vi vu, tiếng chân em lội nước, tiếng mời nhau, cánh cò bay lả bay la và ánh trăng dát bạc trên đồng. Ca từ chọn lọc, gom vào bài hát tinh hoa của ngôn ngữ ca dao.
Vẫn nồng nàn, đắm say là tình yêu đôi lứa, tình chồng nghĩa vợ nhưng người hôm nay thừa hưởng sự tinh tế của người xưa, lại táo bạo, dám “cắt nửa vầng trăng” để “làm con đò nhỏ”, biết “bẻ đôi câu thơ” để “làm mái chèo lướt sóng” một cách dũng cảm, mạnh mẽ chung quy cũng chỉ để làm phương tiện chở tình yêu cuộc sống: “Đưa tôi về với người tôi yêu”. Cũng là nỗi nhớ, là tình yêu đấy thôi nhưng quyết đoán và chủ động hơn nhiều so với cái thời yêu nhau chỉ dám nhớ thầm nhau thôi. Bài hát đẹp từ giai điệu lẫn ca từ càng nghe càng thích, càng hát càng hay. Đó không chỉ đơn thuần là nghe nữa mà là chân tôi đang trở về con đường ven đê mát rượi, bóng tre đổ dài che chúng tôi buổi hẹn hò đầu tiên...
Bình luận (0)