Giọt nắng bâng khuâng rơi trên tóc mẹ, từng sợi bạc mong manh vươn vào lòng con nỗi rối bời. Ngọn khói chiều cay xè khóe mắt, mùi khói vương màu áo mẹ, mùi hương theo ta đi suốt cuộc đời. Tựa đầu vào lòng mẹ, ta nghe như năm tháng vẫn còn lại đâu đó quanh mình.
Tháng bảy về, ba lại đau đáu nỗi đau đi tìm đồng đội. Những cánh rừng già vẫn còn ôm ấp đồng đội ba vào lòng. Bên tách trà, ba vẫn thì thầm chuyện chiến trường khốc liệt "đồng đội thương nhau như anh em ruột thịt trong nhà, đứa còn sống phải tìm cho bằng được đứa mất đi". Lời hứa đó vẫn ghim vào lòng ba, để những ngày tháng bảy bình yên trôi qua, lòng ba lại đầy giông bão. Đôi mắt rưng rưng trong chiều tháng bảy cứ ngó về cánh rừng già xa ngái. Hoàng hôn kéo từng sợi dài nhưng nhức, ta nghe tiếng thở dài của ba mênh mông lắm...
Ngoại lại lần giường ra đứng trước sân nhà. Bệnh lẫn của ngoại mỗi ngày một nặng hơn. Tất cả đều bị thời gian phủ một lớp bụi mờ lãng quên. Tiếng lá xạc xào sau bờ lá, ngoại lại nhẩm đi nhẩm lại "bây về với má đó hả Út ơi"... Nỗi nhớ cậu của ngoại đâu có bị thời gian lãng quên. Khói nhang từ bàn thờ cậu cứ bảng lảng như gieo vào lòng người từng đợt sóng ngầm da diết. Chiếc võng không vẫn đều đều, ngoại đã không còn hát ru như trước nữa. Những câu hát ru buồn vào những ngày tháng bảy. Ngồi quạt cho ngoại giữa trưa hè oi ả, thương ngoại đến quặn lòng...
Tháng bảy về, miền quê nhỏ xôn xao sau bờ lá, tia nắng vàng khẽ trôi trên bờ sông vắng. Ta khỏa nước sông quê, nghe thì thầm cùng sông bao chuyện buồn vui năm tháng. Miền tháng bảy trong xanh với bao buồn vui đắp đổi. Ta lại về trước hiên nhà đầy gió nhìn ngọn khói đốt đồng vờn bay trắng xóa giữa một chiều lưng chừng tháng bảy...
Bình luận (0)