Chúng tôi xúm lại mỗi người một câu chúc mừng bạn mình. "Người tự do" cũng hí hửng ra mặt, cười tươi hơn cả hoa hướng dương nở khoe sắc dưới ánh mặt trời sáng chủ nhật tươi hồng.
Chẳng hiểu nguyên nhân sâu xa vì sao nhưng mỗi khi nghe nói vợ vắng nhà, cánh đàn ông chúng tôi lại có suy nghĩ đó là dịp mình được thoải mái nhất. Trường hợp này đặc biệt hơn khi bà vợ bạn tôi vắng nhà đến gần 2 tháng trời. Ai cũng bảo đây thật đúng là cơ hội bằng vàng của ông bạn tôi! Anh ta sẽ muốn làm gì thì làm mà chẳng ai có ý kiến ý cò gì hay cản trở mọi chuyện. Bọn đàn ông chúng tôi hầu như ai cũng nghĩ như thế đó. Tự do muôn năm mà!
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ: Chẳng lẽ đàn ông có vợ là mất hết tự do à? Ấy thế mà khối chàng trai cứ lao vào chốn "mất tự do" này. Con trai tôi cũng đang rập rình đấy thôi!
Quay trở lại trường hợp ông bạn tôi sống một mình. Vài tuần sau gặp lại ở cữ cà phê sáng chủ nhật, anh ta đã không còn vẻ tươi tắn như ngày nào thông báo tin vui vợ vắng nhà. Anh tâm sự: "Vợ không có nhà nhưng mình có chơi bời được gì đâu, hết giờ làm là lại vội chạy như bay về nhà, bao nhiêu thứ việc đang đợi mình về giải quyết, toàn những thứ việc không tên như chuyện quét nhà, lau sàn, rửa chén bát... Này nhé, chẳng lẽ việc lau bụi cái bàn cái ghế hay cái tủ có tên gọi riêng hay sao?".
Anh còn tỏ ra ngán ngẫm vì việc nhà không làm trước thì cũng phải làm sau, chi bằng làm cho xong còn nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày hôm sau chiến đấu tiếp. Anh ta còn cho rằng, thật không hiểu nổi vì sao vợ anh ta cũng làm chừng đó việc mà có thấy mệt mỏi, căng thẳng gì đâu.
Có người còn bảo anh sao không ăn cơm ở ngoài cho đỡ khoản rửa chén bát. Có chứ sao không? Nhưng mà phải thay đổi chứ ăn cơm tiệm hoài sao nuốt được! Mà phải ăn ở nhà còn lo cho hai em "chân dài đến nách" nữa cơ. Hai em này chẳng được tích sự gì, ngoài chuyện bày thêm việc cho anh làm, cũng là những việc không nên gọi tên ra đây.
Hơn nữa, anh muốn thể hiện trách nhiệm của một gã đàn ông đối với gia đình và mái ấm của mình. Anh mong muốn sao khi vợ trở về sẽ vui lòng khi thấy anh không bỏ bê nhà cửa mà chu toàn mọi việc trong nhà.
Hàng xóm chắc cũng cám cảnh tình trạng độc thân bắt buộc có thời hạn của anh nên thường dành cho anh ánh mắt có phần tội nghiệp. Chắc là anh cảm thấy như vậy thôi chăng? Chẳng ai có thể thông cảm và chia sẻ nỗi cô đơn của anh trong thời gian này! Ngoài giờ đi làm, suốt ngày thui thủi một mình, anh còn cảm thấy bản thân có nguy cơ quên cả nói. Nói gì đây trong căn nhà vắng lặng, ngoài mấy câu quen thuộc với hai con chó kiểng.
Lâu lâu có bạn bè ghé qua nhưng những chuyến viếng thăm chớp nhoáng ấy chẳng sao khỏa lấp được nỗi buồn cô đơn trong lòng anh. Càng buồn hơn khi anh không thể tỏ lộ ra bên ngoài tâm trạng của mình. Đồng nghiệp ở cơ quan không hề biết anh đang một mình...
Bình luận (0)