Chồng em là thầu công trình. Trước khi cưới, anh cũng nói sau này, vì tính chất công việc nên chắc một tháng anh cũng nhậu vài lần. Em ngây thơ nghĩ đàn ông nhậu nhẹt là chuyện bình thường nên chẳng lăn tăn gì. Cũng vài lần, anh chở em đi nhậu cùng, quán xá sang trọng, lịch sự, chẳng có vấn đề gì lớn lao liên quan đến mấy em chân dài cả.
Thế mà cưới về thì khác hẳn. Ngay tuần đầu tiên, lão chồng em đã vứt em ở nhà để đi nhậu nhẹt suốt 5 đêm. Em tức phát khóc, gọi điện mấy cuộc đầu còn nghe máy rồi hứa hẹn. Lúc thì “Anh đang tính tiền, 10 phút nữa có mặt ở nhà với vợ nhé”. Khi lại: “Anh đang đi trên đường này, vợ ăn gì anh mua?”.
Nhưng mãi gần 1 giờ sáng mới mò mặt về tới cửa, chân này đá chân kia, đứng không vững. Em phải lôi lão vào, cởi giày, lau mình cho lão. Có hôm, lão còn ói đầy nhà, đầy người em. Tức không chịu được nhưng chỉ biết vừa khóc vừa dọn chứ lão say rồi, nói lão cũng không nghe.
Có ai khổ như em không, mới cưới mà ngày nào cũng ôm gối đợi chồng. (Ảnh minh họa)
Có khi, em điên quá, để luôn chiến trường. Sáng hôm sau, lão mò dậy, lại hỏi ngây thơ: “Anh ói hả? Giờ anh đi làm rồi, vợ dọn giùm anh nhé”. Nói rồi vội vã tắm rửa, xỏ quần xỏ áo, dắt xe đi mất. Có ai khổ như em không, mới cưới mà ngày nào cũng ôm gối đợi chồng trong nước mắt.
Em cũng gây sự nhiều, mong nhận được sự quan tâm của lão. Nhưng chẳng thấm vào đâu so với sự hấp dẫn của mấy người bạn lão. Nhiều lúc em hỏi thẳng: “Bạn và vợ, với anh, ai quan trọng hơn?” Lão nói thế này: “Vợ là người chung sống cả đời, còn bạn là chiến hữu tâm giao. Nói chung anh không thể thiếu ai được hết”.
Vậy là em và bạn lão ngang hàng nhau. Nhưng sao lão không hiểu, lão bù khú với bạn, say mướt ra, rồi ai lo lắng cho lão, ai thức khuya đợi lão về, nấu cháo giã rượu, lau người, dọn chiến trường cho lão. Đàn ông đúng là cạn nghĩ thật. Đó là chưa kể sau này bệnh tật, ai lo, vợ hay bạn? Thế mà mỗi lần em nói đến là lão lại nhăn nhó, nói em nhỏ nhen, cái gì cũng so bì, tính toán được.
Được cái, lão nhà em giỏi lẻo mép lắm. Đi nhậu nhẹt về, biết vợ giận là xuống nước, ngọt ngào ngay. Em cũng tranh thủ dịp đó, khuyên lão, năn nỉ lão. Lão cũng hứa hẹn đủ kiểu, nhưng rồi đâu cũng vào đó hết, chẳng thay đổi được gì.
Rồi em quen, đành phải tự nhủ, thôi thì lão nhậu nhưng không gái gú, lương đưa hết cho vợ là được. Vậy mà em nhầm. Hóa ra, lão chồng em không hiền như em nghĩ.
Nửa năm cưới nhau, em định làm bữa tiệc nhỏ kỉ niệm. Em bàn với lão, lão gật đầu đồng ý lia lịa. Lão còn nói sẽ đưa em đi mua cái váy đẹp thật đẹp, để em mặc cho sang chảnh . Thế là em đợi ngày đó như đợi Tết.
Em không thể chịu nổi lão chồng mình nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Chiều tan làm, em gọi lão đến đưa đi. Lão bảo em đón taxi đến shop trước, lão chạy đến sau. Em đồng ý. Em tới, chọn váy, gọi lão tới nhưng cả tiếng sau chẳng thấy mặt mũi lão đâu. Em bực bội nhắn lại nếu không tới là em ly dị thì đừng trách.
Lão tới, hớn hở đưa cho em hộp quà nhỏ. Em vui lắm. Hai vợ chồng đưa nhau đi ăn, đi chơi tới 9 giờ về. Từ hôm cưới, chỉ có hôm nay là vui nhất thôi. Định bụng về nhà, đêm nay cũng chiến một tí để kiếm đứa con cho vui nhà vui cửa.
Ngờ đâu, em vừa vào nhà, bên ngoài, lão đã quay xe đi thẳng, chỉ nói ngoái lại một câu: “Anh đi nhậu tí anh về’. Em ức, nước mắt cứ thi nhau nhảy. Em tự hứa sẽ không gọi điện, không nhắn tin gì nữa hết, đi khi nào về thì về.
Trằn trọc mãi, xem đồng hồ đã hơn 11 giờ khuya, em sốt ruột quá mới cầm điện thoại điện lão. Mấy cuộc đầu, lão không bắt máy. Tới cuộc thứ 5, lão lè nhè hét lên trong điện thoại: “Đang ở quán bia ôm, gọi gì mà gọi lắm thế!” rồi cúp máy cái cụp. Ngay tức thì, cái điện thoại từ tay em cũng bay véo vào tường.
Giờ thì em đang ngồi lạch cạch gõ đơn ly hôn. Em không thể chịu nổi lão chồng mình nữa rồi. Ham bạn, hám gái, hám bia thế thì cho sống một mình thoải mái mà nhậu. Em còn trẻ, không việc gì phải chịu đựng lão chồng mình cả đời được.
Bình luận (0)