Yêu nhau khi học chung đại học, chúng tôi đã hẹn ước khi ra trường sẽ tổ chức đám cưới. Ra trường có việc làm ổn định, anh đề nghị cưới thì tôi lại thấy mình còn khá trẻ, sợ cưới nhau sẽ không có cơ hội phát triển nghề nghiệp nên tôi từ chối và hẹn vài năm nữa rồi tính.
Sau lần đó thì anh không đòi cưới và cũng không nhắc gì đến việc cưới xin nữa. Tôi là cô gái vừa xinh đẹp, thông minh lại cá tính, nên có rất nhiều bạn trai theo đuổi, nhưng tôi lại không thể nào đến với họ bởi tôi và anh đã có một tình yêu rất sâu đậm. Thấm thoát chúng tôi yêu nhau đã 7 năm.
Tôi không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc đến chuyện cưới thì anh lại cố tình lãng tránh và tìm cách khất hết lần này đến lần khác, làm tôi rất lo lắng. Gia đình tôi thì cứ liên tục gây áp lực về việc tôi phải cưới gấp vì ba mẹ đã lớn tuổi, nên muốn tôi yên bề gia thất để yên lòng.
Nói thiệt là lúc này thì tôi như ngồi trên đống lửa vì những bạn bè cùng lứa của tôi ai cũng đã cưới hết, chỉ duy nhất mình tôi thì vẫn còn độc thân. Do vậy, tôi lên kế hoạch có con cùng anh để buộc anh cưới.
Và tôi đã thành công như đúng kế hoạch đã đề ra. Ngày tôi báo tin vui, anh lặng lẽ nhìn tôi không nói. Trước khi ra về anh chỉ nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Xin lỗi em, anh không đáng mặt đàn ông, hay là chúng ta chia tay nhau đi”.
Tôi đã sốc tột độ khi nghe anh thốt lên câu nói đó. Lúc đó tôi chỉ biết ôm mặt khóc, nhìn dáng anh đi khuất dần, trong lòng như đang có bão.
Sau đó 3 ngày, anh hẹn gặp tôi và cho biết: “Trong 3 ngày qua anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm giữa anh và em, anh sẽ trả tự do cho em để em và bố đứa trẻ có thể đến với nhau một cách tự do nhất có thể”.
Quá tức giận, không thể tin những gì anh nói là sự thật, tôi đã tát vào mặt anh một cái thật mạnh và gào lên rằng đứa con trong bụng là cốt nhục của anh chứ không phải của thằng đàn ông nào khác. Tôi vội bỏ chạy trong nước mắt.
Tôi rất đau khổ, tuyệt vọng khi anh nhẫn tâm không thừa nhận cốt nhục của mình. Anh đã nhiều lần hẹn gặp nhưng tôi từ chối và tránh né. Hôm qua là kỉ niệm 7 năm ngày quen nhau của chúng tôi, anh đến nhà tìm gặp tôi với dáng vẻ tiều tụy.
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, anh nói anh đã rất yêu tôi, nên anh không can đảm nói lời chia tay và để đến sự việc ngày hôm nay anh là người có lỗi rất lớn. Rồi anh kể: “Trong một lần đi khám bệnh về nam giới ở bệnh viện huyện, bác sĩ cho biết anh bị vô sinh. Đó là nỗi đau mà bấy lây nay anh đã giấu trong lòng không cho em và bất kỳ ai biết”. Anh gục đầu xuống và khóc. Tôi đã cố gắng xoa dịu anh và nói có thể bệnh viện đã có sự nhầm lẫn, vì anh vẫn có thể có con và sự thật là tôi đã mang cốt nhục của anh chứ không phải của một người đàn ông nào khác.
Nhưng dù tôi có giải thích thế nào, có van xin ra sao anh vẫn một mực từ chối đứa con trong bụng tôi là của anh. Trong lúc quá thất vọng, tôi đã gọi cho cô bạn thân, kể hết sự việc cho cô ấy nghe. Nghe xong cô ấy nói: “Chỉ có bà là không biết thôi, cả mấy tháng nay tui nghe bạn bè đồn ầm lên là Bảo (người yêu của tôi) có bồ mới, nghe đâu cô gái ấy chỉ ngoài 20 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp lắm.
Lúc này thì tôi hiểu tại sao anh ấy nói mình vô sinh, dù tôi có thuyết phục anh đi kiểm tra lại nhưng anh vẫn một mực từ chối. Anh đã cố tình dựng lên màn kịch này để đánh lừa tôi. Thà rằng anh cứ nói anh không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ không đau và oán hận anh. Giờ anh đã chà đạp lên nỗi đau của tôi, anh có đáng mặt là đàn ông không? Tôi đã suy sụp hoàn toàn và nằm liệt giường cả tuần nay. Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn mất con và tôi cũng muốn làm gì đó cho anh ta lộ nguyên hình là một gã họ "Sở" để cả thế giới này lên án anh. Dù tôi phải nuôi con một mình tôi cũng không hối hận.
Bình luận (0)