Hai vợ chồng với đứa con đầu lòng 5 tháng tuổi ngồi trong thùng xe tải đi nhờ cùng toàn bộ gia tài: một chiếc chiếu, một chiếc chăn bông, một vali quần áo, một chiếc phích và dăm quyển sách. Gia tài chỉ có vậy. Và sự phấn khởi tinh thần: Sẽ tích lũy cuộc sống, viết, khái quát một giai đoạn mới của Hải Phòng.
Đúng là tôi thấy chả có chuyện gì khi chỉ có 14 đồng ăn Tết (số tiền đủ mua một con gà giò). Không chỉ tôi mà cả vợ tôi nữa. Mới bước vào ngưỡng cửa cuộc đời (chồng 25 tuổi, vợ 20), chúng tôi còn say mê cuộc sống, luôn sống trong niềm vui, hạnh phúc. Ngày ấy, cuộc sống với chúng tôi thật giản dị. Chúng tôi thuê được một mái nhà ấm rộng 8 mét vuông cạnh bếp. Chúng tôi có một tình yêu vợ chồng đang trong thời gian mặn nồng nhất, được cùng nhau đón Xuân. Chúng tôi mới sinh một thằng con trai kháu khỉnh. Chúng tôi được phát một chiếc xe đạp công. Và chúng tôi có một tương lai rộng mở, một khát vọng và coi thường mọi khó khăn để thực hiện khát vọng.
Nhận trước nửa tháng lương, trở về nhà, vợ chồng tôi mới bàn nhau sắm Tết. Đi chợ mua mấy lạng thịt heo, măng, miến, mộc nhĩ, hành, rau thơm..., nghĩa là những thứ để có thể làm được một mâm cỗ Tết. Phải có hoa nữa chứ. Hoa thì phải có lọ. Lại phải thêm một cái ghế để tiếp khách, chỉ một cái thôi, vì căn buồng của chúng tôi hẹp lắm. Cơ quan báo sẵn sàng cho tôi mượn lọ hoa và ghế.
Buổi chiều ba mươi thật bận rộn, đầm ấm và hạnh phúc. Đôi vợ chồng trẻ chúng tôi vừa trông con vừa cắm hoa vừa bày bàn thờ (ngay trên chiếc bàn độc nhất), rồi giết gà, ninh măng, xào xào nấu nấu... Đó là cái Tết sum họp đầu tiên của chúng tôi. Một cái Tết hằng mong ước.
Ăn xong bữa cơm tất niên, tôi để vợ con nằm ngủ ở nhà, xách xe đến nhà máy xi măng đón giao thừa với anh chị em công nhân để lấy tư liệu viết về công nhân xi măng đón giao thừa. Trong gió bấc thốc từng cơn lạnh buốt, tôi ngồi trên bể bùn cao, nhìn bao quát toàn nhà máy hùng vĩ trải rộng. Tôi xuống lò nung nóng ngàn độ, uống chén rượu tất niên với công nhân trực ca. Tôi đến nhà tháo bụi mù mịt đón bao xi măng đầu tiên trong năm rời vòi phun, trôi trên băng chuyền khi tiếng còi nhà hát cất lên vang vọng báo thời khắc đầu tiên, tinh khôi của năm mới đã đến. Rồi tôi lên văn phòng dự buổi họp mặt đón Xuân do lãnh đạo nhà máy tổ chức với đại diện các phân xưởng, phòng ban. Bánh chưng, dưa hành, rượu cháy cổ...
Khi về nhà đã gần 2 giờ sáng, khẽ đẩy cửa bước vào căn buồng ấm áp, nhìn vợ con đang ngủ êm đềm, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Cuộc đời thật tốt đẹp biết bao. Mình có một gia đình để mà yêu quý, để mà làm việc. Có cả một cuộc đời rộng mở, một hiện thực lớn lao để sống và viết về nó...
Nhiều Tết thật buồn nhưng cũng nhiều Tết đẹp như những bông hoa. |
Bình luận (0)