Bố chồng tôi là đại tá quân đội, tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh giải phóng miền Nam. Đất nước thống nhất, ông trở về Hà nội đoàn tụ gia đình.
Chồng tôi thường kể những năm sau 1975, cứ sáng Chủ nhật, vừa ngủ dậy đã thấy hương cà phê phin thơm lừng quyện với khói thuốc lá Điện Biên bao bạc.
Ông thích uống cà phê nên bà lùng sục đi tìm ở những nơi treo biển "Rang xay cafe", thời đó còn khá hiếm, mỗi lần chỉ dám mua 1 lạng, và chỉ uống vào sáng Chủ nhật. Cái phin nhôm xâu xấu méo mó, chả hề gì. Xúc 2 thìa nhỏ bột cà phê rang xay và đổ nước mới sôi sùng sục trên bếp vào, từng động tác phải thật khéo, thật chuẩn, không rơi vãi, cũng là thú vui tao nhã buổi sáng cuối tuần.
Thời bao cấp thiếu thốn đủ thứ, mùi cà phê phin thơm phức mới sang trọng làm sao. Nó khắc sâu vào ký ức cả nhà cảnh gia đình đầm ấm, hạnh phúc, thanh bình, sau những năm tháng chiến tranh khốc liệt và vắng bố. Ngày Chủ nhật sẽ là ngày chủ yếu dành cho "tăng gia sản xuất", cả nhà xúm xít dệt len, dán phong bì, bóc lạc, trong cái diện tích gần hai chục mét vuông thơm lừng mùi cà phê...
Khi tôi sinh con đầu lòng, ông nội sẵn sàng bỏ thuốc lá để không ảnh hưởng đến cháu, nhưng vẫn duy trì thói quen uống cà phê. Cao tuổi, ông ưa cà phê tan uống liền, hãng nào cũng thích nhưng thích nhất là cà phê sữa của VinaCafe. Sáng sáng, ông lấy một gói pha với nước sôi, thưởng thức, nhâm nhi cùng vài tờ báo.
Ông vừa đi xa. Tâm trí tôi vẫn đầy ắp những kỷ niệm tốt đẹp về ông. Nhớ lúc ông dậy sớm sắc thuốc bắc cho tôi mang đi làm. Nhớ ông đón chiếc xe máy từ tay tôi giúp dắt lên dốc vào nhà kẻo nặng. Nhớ bàn tay ông đặt lên trán dùng khí công chữa đau đầu cho tôi. Và nhớ nhất hình ảnh ông mỗi buổi sáng bên chiếc bàn tròn nguấy ly cà phê, rất bình an và thanh thản.
(Bài dự thi cuộc thi "Cảm tưởng về cà phê – trà Việt" thuộc chương trình "Tôn vinh cà phê – trà Việt" lần 2, năm 2024 do Báo Người Lao Động tổ chức).
Bình luận (0)