1.Chung cư có một cặp vợ chồng già hiếm hoi trong cộng đồng của những gia đình trẻ. Có lẽ người có tuổi đa phần thích ở nhà đất hơn là cuộc sống hiện đại nhưng tù túng, chung đụng ở những căn hộ chung cư này.
Sáng nào xuống dưới căn tin uống café cũng gặp ông bà. Bà chân đã yếu, phải ngồi xe lăn. Ông kể là sức khỏe bà sụt giảm sau một lần tai biến. Mỗi lần xuống uống café, ông cẩn thận đẩy chiếc xe lăn. Bao giờ cũng có một chiếc khăn kèm theo để ông lau mặt cho bà. Rồi ông sắp xếp lại bàn ghế, đỡ bà đứng dậy, dìu từng bước ngắn để bà ngồi xuống ghế. Cẩn thận xem xét bà đã ổn, ông mới từ tốn thưởng thức ly café của mình và cầm tờ báo đọc say sưa. Bà ngồi uống nước, âu yếm nhìn ông. Tóc cả hai người bạc trắng.
Đôi khi hay lẩn thẩn nghĩ về tình yêu và sự trường tồn của tình yêu. Tình yêu giữa hai người sống qua bao nhiêu năm? Tình yêu trong cả một đời người có là một kiểu duy nhất?
2.Trong số 15 truyện của Kim Dung có quá nhiều mối tình nổi tiếng và được nhắc đến liên tục. Nhưng có một mối tình ít được nói đến trong Lộc Đỉnh Ký. Có lẽ số người đọc Lộc Đỉnh Ký không nhiều. Số đông xem phim thì không bao giờ đọc được những chi tiết rất hay của mối tình si này. Chi tiết đó mới là điều khiến mình ấn tượng nhất so với những mối tình nổi tiếng khác.
Trong Lộc Đỉnh Ký có một số chương nói về mỹ nhân Trần Viên Viên, mẹ ruột của A Kha, vợ Vi Tiểu Bảo. Trần Viên Viên là nhân vật có thật trong lịch sử và mang nỗi oan khuất, bị người đời khép vào tội là nguyên nhân gây nên một trường đổ máu.
Sử sách viết lại, cuối thời Minh, Minh Tư Tông Sùng Trinh đế không sủng ái hoàng hậu, ngày đêm thân thiết vui vầy với một vị quý phi họ Điền, hoàng hậu vô cùng tức giận, bèn nghĩ cách chia cắt hai người. Nghe danh tiếng của Trần Viên Viên, bà liền vời nàng vào trong cung, tiến cử tới Minh Tư Tông, với mục đích để cho hoàng đế vì thế mà sẽ xa rời Điền quý phi, rồi dần dần sẽ sủng ái lại mình.
Thế nhưng, hoàng hậu không thể ngờ rằng, với vẻ đẹp kiểu diễm và tài năng múa hát say mê lòng người của Viên Viên, Minh Tư Tông ngày càng sủng ái nàng hơn, luôn luôn giữ nàng bên cạnh, không cho rời nửa bước. Đến những năm 1640, lúc bấy giờ nhà Minh đã suy tàn, khởi nghĩa của nhân dân bùng lên ở khắp mọi nơi, trong số đó mạnh nhất là Lý Tự Thành, đã đánh chiếm lấy ba thành trì lớn. Quan lại can gián, Minh Tư Tông mới tạm gửi Viên Viên cho vị quốc trượng họ Khuê để tránh điều tiếng ham mê tửu sắc và tập trung lo chuyện triều chính.
Trong phủ của Khuê quốc trượng, có một lần Viên Viên được vời ra để rót rượu múa hát, vẻ đẹp thuần khiết của nàng đã lọt vào mắt của một vị tướng nổi tiếng có tên là Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế say mê vẻ đẹp của Viên Viên, đem trong lòng thương mến.
Sau này, khi quân Mãn Thanh ở miền biên giới nhăm nhe tiến đành, Minh Tư Tông của Ngô Tam Quế ra trần thủ Sơn Hải Quan, đồng thời tặng Viên Viên cho ông để khích lệ. Viên Viên từ ấy trở thành người của Ngô Tam Quế, tuy được Ngô Tam Quế yêu thương, nhưng do không muốn nàng phải lang thang nơi chiến trường chịu tên rơi đạn lạc, nên Viên Viên phải ở lại trong kinh thành.
Những tưởng rồi Tam Quế sẽ trở lại, cuộc đời của Trần Viên Viên sẽ yên bình trong cuộc sống với vị tướng quân tài giỏi, thì hạnh phúc chẳng tày gang, tai họa ập đến. Năm 1644, Lý Tự Thành đem quân đánh chiếm kinh thành, Ngô Tam Quế ở xa không kịp về ứng cứu, kết cục là Minh Tư Tông bị bức tử chết, nhà Minh sụp đổ, một giai nhân tài sắc tiếng tăm như Viên Viên cũng không thể tự cứu mình được, nàng bị Lý Tự Thành chiếm đoạt và cướp vào trong cung hầu hạ.
Sau đó, quân Mãn Thanh dẹp được Lý Tự Thành, mở ra một trang mới cho lịch sử Trung Quốc. Ngô Tam Quế nhờ vậy cũng trở thành một vị đại quan của nhà Thanh. Thế nhưng, cay đắng thay cho Trần Viên Viên, do lo ngại bị điều tiếng lấy phải kỹ nữ, Ngô Tam Quế liền đưa nàng lên sống cô đơn trên một ngôi chùa vắng ở Côn Sơn - Vân Nam. Cuối đời, nàng kỹ nữ nổi tiếng nhất đời Minh – Thanh trở thành một vị đạo cô, nàng sống ẩn dật và chết một cách âm thầm trong cô quạnh.
Xoay quanh Trần Viên Viên, trong Lộc Đỉnh Ký, Kim Dung vẽ nên một nhân vật đặc biệt là Hồ Dật Chi. Trong thời gian tung hoành giang hồ và tạo dựng tiếng tăm, Hồ Dật Chi được giang hồ đặt cho ngoại hiệu là Mỹ đao vương. Đẹp trai đến mức được gọi là “Mỹ”, lại thành danh bởi những đường đao biến hóa, có biết bao nhiêu người đẹp sẵn sàng ở dưới chân chàng.
Nhưng rồi Hồ Dật Chi gặp Trần Viên Viên và mang một mối si tình vạn kiếp. Trần Viên Viên buộc phải đi tu ở một ngôi chùa nhỏ thì Hồ Dật Chi buông lưỡi đao, suốt hai mươi ba năm tình nguyện làm người đầy tớ đi xách nước, bửa củi, trồng rau phục thị Trần Viên Viên.
Những câu nói si tình của Lão đao tử (hết Mỹ rồi) Hồ Dật Chi với Vi Tiểu Bảo trong truyện mới đáng thú vị. Lão nhớ rất rõ: “Trong hai mươi ba năm, Hồ mỗ chỉ nói được với nàng bốn mươi chín câu”. Tức là mỗi năm trung bình nói được trên hai câu! Và lão thú nhận với Vi Tiểu Bảo: “Nàng chưa từng ngó mặt ta. Nàng coi ta như một gã quê mùa… Ta chỉ mong ngó trộm được nàng một cái là đã thỏa lòng”.
3. Nhưng chuyện của Hồ Dật Chi có lẽ chỉ có ở trong sách! Cá nhân, mình không nghĩ tình yêu trường tồn theo một kiểu duy nhất như vậy. Nó trường tồn, nhưng lại khác nhau trong từng giai đoạn. Khi yêu nhau, tình yêu sẽ khác khi là vợ chồng với nhau, có con, và cũng sẽ khác khi sống với nhau lúc răng long đầu bạc.
Phụ nữ khi lấy chồng rồi thường hay so sánh sao tình yêu của chồng không được như lúc yêu nhau thì rất sai lầm. Nếu muốn tình yêu như vậy thì đừng lấy nhau. Mà chỉ yêu nhau hoài như thế, chưa chắc tình yêu sẽ không phai nhạt. Tình yêu cần phát triển lên theo nhiều cách, nó mới có thể trường tồn.
4. Ngồi lảm nhảm trong ngày 14-2, khi không biết tặng quà gì cho vợ hết!
Bình luận (0)