Cái chồng đơn xin phép và bản kiểm điểm trên bàn tôi đã cao hơn 2 tấc. Đó là chưa kể vẫn còn rất nhiều đơn và bản kiểm điểm mà các bộ phận chưa chuyển lên cho phòng nhân sự. Thoạt nhìn không ai có thể đoán biết đó là giấy tờ gì mà mới 2 ngày đã nhiều như vậy. Tôi xin nói luôn đó là giấy xin nghỉ phép và bản kiểm điểm vì đi làm trễ của cán bộ, công nhân công ty tôi.
Theo quy định của công ty, người lao động đi làm trễ 15 phút trở lên thì phải viết kiểm điểm, nói rõ nguyên nhân thì mới được giải quyết cho vào làm việc; nếu trễ quá 1 tiếng đồng hồ thì coi như nghỉ luôn một buổi, phải viết đơn xin phép nộp cho bảo vệ để chuyển cho phòng nhân sự rồi mới được về.
Bình thường cũng không có nhiều người đi trễ vì ai cũng biết nếu vi phạm giờ giấc làm việc thì sẽ không được hưởng tiền chuyên cần trong tháng và còn ảnh hưởng đến việc xét thi đua quý, 6 tháng, cuối năm. Ấy vậy mà hơn 1 tuần lễ qua, số người đi trễ tăng lên đột xuất. Đáng nói là không chỉ nhân viên văn phòng, công nhân trực tiếp đi trễ mà dàn cán bộ quản lý cũng đi trễ. Đáng nói hơn nữa là hầu hết những người đi trễ đều có cùng lý do: Trời mưa, ngập đường, kẹt xe.
Không hiểu vì sao mà mấy ngày nay ông trời đổ mưa bất kể sáng, trưa, chiều, tối hay nửa đêm. Tỉ lệ thuận với trời mưa là số người lao động đi trễ hoặc nghỉ phép tăng đột biến, có ngày lên đến 245 người đi trễ, 115 người xin nghỉ.
Với công ty có gần 500 lao động như công ty tôi thì sự "biến động lao động cơ học" trong ngắn hạn ấy nó tác hại kinh khủng vì kế hoạch sản xuất và nhiều kế hoạch khác bị đảo lộn. Chưa kể, những người may mắn không đi trễ thì cũng bị... trời hành! Đó là nói vui cho đỡ stress nhưng thực tế đúng như vậy. Trong khi nhiều người lao động của công ty chúng tôi còn vật lộn ngoài đường với trời mưa, nước ngập, kẹt xe thì tại công ty, một số khu nhà xưởng cũng bị nước tràn vào nên phải ngưng sản xuất.
"Tính sao đây chị?"- cô nhân viên của tôi chỉ vào đống đơn và bản kiểm điểm trên bàn hỏi. Cô quan tâm là bởi bạn trai làm ở xưởng sản xuất, mấy hôm nay cũng bị kiểm điểm vì trễ giờ làm.
Thật sự tôi cũng không biết tính sao vì trong cái đống giấy cao hơn 2 tấc ấy có cả bản kiểm điểm của phó giám đốc, trưởng phòng kinh doanh, trưởng xưởng sản xuất, trưởng bộ phận thiết kế, trưởng phòng marketing và nhiều "quan chức" khác. "Để tôi xin ý kiến giám đốc"- tôi quyết định như vậy.
Thế nhưng khi tôi lên phòng giám đốc thì không có ông trong phòng. Cô thư ký cũng không thấy đâu. Tôi ngần ngừ giây lát rồi gọi điện thoại di động cho giám đốc. Nghe tôi trình bày, ông thở dài thườn thượt: "Giờ này tôi còn mắc kẹt bên đường Nguyễn Thị Định nè. Để lát nữa bàn sau".
Kẹt xe dữ dội tại TP HCM do trời mưa. Ảnh: BÁO THANH NIÊN
Ông giám đốc nói vậy nên tôi đành chờ. Tôi chờ hơn 1 tiếng đồng hồ thì giám đốc tới. Ông đi thẳng lên phòng, mặt quạu đeo. Tôi hấp tấp đi theo. Vừa bước vô phòng, tôi chưa kịp lên tiếng thì giám đốc khoác tay: "Thôi, xí xóa hết. Nếu kiểm điểm, cắt thi đua thì phải kiểm điểm luôn cả tôi đây nè vì mấy hôm rồi, ngày nào tôi cũng đi trễ cả tiếng đồng hồ".
Tôi hơi bất ngờ nhưng thấy giám đốc xử lý như vậy cũng có tình. Đây là trường hợp bất khả kháng chứ có ai muốn như vậy đâu!
Khi nghe tôi thông báo chỉ đạo của giám đốc, cô nhân viên của tôi vội vàng chạy xuống xưởng báo tin mừng cho anh em công nhân. Khi cô quay trở lên, tôi hỏi thái độ của mọi người ra sao thì cô hí hửng: "Họ nói... hoan hô ông trời".
Tôi trừng mắt nhìn cô nhân viên: "Nói tầm bậy. Mưa dầm vài bữa nữa thì chết cả đám chứ ở đó mà hoan hô". Cô nhân viên lỏn lẻn: "Tại em mừng quá vì ảnh sẽ không bị phạt cắt thi đua nên nói vậy chứ thiệt tình ông trời mà mưa chừng một tuần lễ nữa chắc mình chết ngắc hén chị!".
Tôi cũng nghĩ như vậy. Không biết còn bao nhiêu doanh nghiệp, cơ sở sản xuất kinh doanh bị "trời hành" như chúng tôi!
Bình luận (0)