Dưới cái nắng oi ả, mặc cho hơi nóng phừng phực phả vào mặt bỏng rát nhưng vẫn không thể ngăn được ước muốn gặp ba của đứa trẻ lên 7. Vẫn biết rằng, chốn pháp đình vốn không phải là nơi dành cho trẻ thơ, nhưng thi thoảng vẫn vang lên tiếng non nớt gọi cha... khiến người lớn quặn lòng.
Trượt dài từ những nỗi buồn
Đứng trước vành móng ngựa là hai bị cáo Lê Chí Thọ (SN 1989) và Nguyễn Văn Khẩn (SN 1985, cùng trú P.Mân Thái, Q.Sơn Trà, TP Đà Nẵng). Thọ bị VKS truy tố về tội "Mua bán trái phép chất ma túy" còn Khẩn bị truy tố về tội "Vận chuyển trái phép chất ma túy". Đáng nói, cả hai bị cáo đều đã làm cha của những đứa trẻ đang tuổi lớn.
Người ta nói, nghèo không phải là cái tội nhưng với bị cáo Thọ, nghèo khó dường như đã chặn mọi nẻo đường Thọ tìm tới hạnh phúc. Sinh ra trong một gia đình khó khăn, cha mất sớm càng làm cho cái nghèo bám riết lấy bị cáo và cũng chính vì nghèo nên con đường kiếm chữ của bị cáo trở nên khó khăn.
Đến tuổi lập thân, những tưởng hạnh phúc sẽ khiến cho Thọ trở thành một người đàn ông đủ bản lĩnh làm chỗ dựa cho gia đình, nhưng tiếc thay tất cả đến và đi đều chóng vánh. Sau một thời gian chăn gối mặn nồng, người phụ nữ của Thọ lặng lẽ bỏ đi không một lời giải thích để lại cho Thọ đứa con trai 24 tháng tuổi cùng với nỗi buồn chồng chất. Đã có những lúc, Thọ gạt nước mắt với quyết tâm và hy vọng "sống vì con" nhưng gánh nặng cơm áo cho gia đình, rồi đối diện với sự trống trải cô đơn... Thọ đã đánh rơi niềm hy vọng vốn mong manh ấy. Và rồi, trong một lần không thắng được cám dỗ... Thọ đã trượt chân, bán linh hồn cho "cái chết trắng".
Thọ và Khẩn tại tòa
Nghiện ma túy nhưng lại không làm ra tiền để "nuôi con ma" ấy, cái cảm giác vã thuốc giày vò chẳng mấy chốc đánh gục một gã đầy sức sống như Thọ. Thọ buộc phải tìm đến con đường buôn bán ma túy để kiếm tiền phục vụ nhu cầu sử dụng của mình. Cũng chính từ lúc này, Thọ bị ma túy làm cho quên đi nghĩa vụ của người con trai cả trong gia đình, quên đi mình đang là cha của đứa con thơ dại. Và cái ngày lực lượng Công an ập vào nhà bắt quả tang khi Thọ đang phân chia ma túy để bán cho người nghiện, y mới giật mình... thì ra mình tự đánh mất đi mọi thứ.
Trước đó, vào ngày 18/6/2018 Phòng CSĐT tội phạm về ma túy Công an TP Đà Nẵng bắt quả tang Nguyễn Văn Khẩn khi Khẩn đang vận chuyển giúp 12,249 gam ma túy cho một đối tượng tên Thanh. Khẩn khai số ma túy này vừa mua từ Thọ với giá 8 triệu đồng. Từ manh mối này, ngay lập tức Thọ cũng phải tra tay vào còng với số ma túy là 713,46 gam loại Methamphetamine thu giữ được. Bị cáo khai, vì không có tiền, vì túng và vì "khát" ma túy nên bị cáo chọn con đường từ người nghiện trở thành "con buôn".
Vòng tay nào cho con?
Ngày đến tòa, người phụ nữ trong dáng hình ốm o, khắc khổ, dắt theo một đứa trẻ lên 7. Đó là mẹ và con của bị cáo. Như hiểu được sự mong đợi của cháu trai, người bà chốc chốc lại nắm lấy tay cháu "ba sắp tới rồi, ba sắp tới rồi" khiến đưa trẻ đang "khát ba" càng đứng ngồi không yên. Vậy nhưng, đáp lại ánh mắt dáo dác tìm ba của nó... chỉ có một khoảng nắng lạnh lùng.
Xe tù vừa mở cửa, đứa trẻ vội vàng chạy đến gọi "Ba ơi…" và rồi tiếng kêu mừng rỡ của em nhanh chóng bị đám đông xô dạt về một phía. Phiên tòa bắt đầu, đứa trẻ đưa tay lau nước mắt, đứng nhìn cha từ ngoài ô cửa ngăn cách bởi một căn phòng xử án rộng lớn. Có lẽ, nỗi nhớ cha khiến cậu bé đứng ngồi không yên trong suốt quá trình xét xử. Nhìn ánh mắt thơ ngây, đỏ hoe đôi lúc trở nên vô hồn rồi khi có người hỏi về ba, lại nức nở khóc: "Con nhớ ba, con thương ba...", khiến ai đối diện cũng không thể kìm lòng.
Một đứa trẻ sinh ra mới 24 tháng tuổi đã không có tình thương từ người mẹ. Nếu được hỏi, tôi tin rằng em sẽ hỏi vì sao mẹ không cần em, vì sao không cho em tình yêu thương mà em vốn được có. Có lẽ, chính vì khuyết đi tình yêu từ mẹ nên em yêu thương ba nhiều và càng lo sợ xa ba hơn.
"Con nhớ ba lắm, đã lâu con không được gặp ba. Con nghe nói ba đi tù, nhưng đi tù là đi đâu? Lúc nào ba mới về...", trước lời thổn thức của đứa trẻ, thực sự người viết không có đủ dũng khí để giải thích. Bởi tôi nghĩ, dù ít dù nhiều lời giải thích của mình sẽ làm đau lòng con, sẽ vô tình cướp đi nụ cười còn sót lại của em sau những gì phải chịu ở cái tuổi đầu đời này. Nếu đã không cho con được tiếng cười trọn vẹn thì ít ra đừng gieo vào lòng con những trĩu nặng buồn đau từ người lớn.
Giờ nghị án, Thọ ôm lấy con khóc rưng rức
Giờ nghị án, thấy đông đảo người đứng dậy, đứa trẻ vội vã chen lấn để được đứng ở nơi gần ba nhất, miệng mấp máy "Ba, ba...". Được "đặc cách" để gặp ba, đứa trẻ lao tới sà vào lòng, ôm chặt: "Ba ơi, con nhớ ba. Ba đi đâu mà lâu về với con?... Ba về với con!". Nghẹn ngào bị cáo Thọ nói trong đứt quảng "Ba cũng nhớ con..." rồi ôm lấy con mà bật khóc thành tiếng như một đứa trẻ. Chưa lúc nào bị cáo thấy có lỗi với đứa con trai bé bỏng của mình như lúc này. Đáng ra, bị cáo phải vì con mà vượt qua tất cả mọi khó khăn, vì con mà làm những điều tốt đẹp nhưng ở đây chỉ vì bản thân mình, bị cáo đã lao vào vòng xoáy ma túy và rồi đẩy gia đình của mình vào ngõ cụt, tương lai của con thiếu hẳn màu hồng. Hơn bao giờ hết, bị cáo hiểu sau cái ôm này, không biết đến bao giờ mới cho con thêm được một vòng tay ấm.
20 năm tù đồng nghĩa với 20 năm xa cách. 20 năm đủ để một đứa trẻ trưởng thành nhưng liệu 20 năm ấy nó có được hạnh phúc khi thiếu cha? 20 năm đủ để mọi thứ thay đổi nhưng trong 20 năm này người phụ nữ mà bị cáo gọi là "Mẹ" có đủ thời gian để chờ con? Bản ản 20 năm tù về tội "Mua bán trái phép chất ma túy" mà TAND TP Đà Nẵng tuyên phạt bị cáo Thọ và 10 năm tù bị cáo Khẩn về tội "Vận chuyển trái phép chất ma túy" thực sự là một cái giá quá đắt mà hai bị cáo phải trả.
Xe chở phạm chạy khuất, con trai bị cáo Thọ khóc thút thít đòi cha, không chịu rời sân tòa. Mẹ bị cáo lặng lẽ, đôi mắt trũng sâu vì buồn phiền nay đỏ quạch niềm đau. Bà đau vì rồi đây "20 năm" đứa trẻ vốn thiếu tình thương của mẹ nay lại vắng sự dạy bảo của cha hẳn sẽ lớn lên với vô vàn tủi buồn không thể gọi thành tên...
Bình luận (0)