Có một khoảng trong tâm hồn chưa bao giờ chị cho phép nó ngấm tắt, đó là “khoảng cố gắng”. Cũng nhiều lần chị chùi nước mắt trong đêm tối, lúc ấy chân tay chị bủn rủn, đầu óc chị tù túng quay cuồng không lối thoát. Chị lặng người khi đứa con trai đầu lòng hỏi: “Mẹ không buồn à?”. Chị nhìn con, không tìm được câu trả lời từ đôi mắt ngây thơ và khuôn mặt bầu bĩnh. Chị cố ngăn dòng nước mắt tràn khỏi mi, cười nhẹ trả lời: “Mẹ buồn lắm nhưng phải cố gắng con ạ”….
Con trai đầu của chị 8 tuổi, con trai thứ hai sắp 3 tuổi. Kể từ khi chồng chị mất do tai nạn, chị vừa làm mẹ vừa gánh luôn trách nhiệm làm cha. Chị mất chồng, con chị mất bố, thử hỏi có nỗi đau nào đau hơn. Căn nhà thiếu người đàn ông chẳng khác nào không có nóc? Chị khóc nhiều, buồn nhiều, đau khổ nhiều nhưng chị không thể nằm bẹp trên giường để ru cơn đau vào giấc ngủ. Hai con cần chị. Chị nén thương đau chặt vào đáy lòng, cố giải thoát những làn hơi buồn bã một cách âm thầm, kín đáo. Trước mặt con, chị luôn luôn tươi cười, con chị còn nhỏ nên bé không cảm nhận được phía sau nụ cười của mẹ chúng là nỗi buồn vô hạn, nỗi đau giằng xé tâm can…
Ngày bác sĩ báo tin gia đình chuẩn bị hậu sự, trời như sụp đổ dưới chân chị. Chị ngất lịm! Lúc tỉnh dậy đã thấy bộ khăn tang, áo xô đặt ngay đầu giường. Chị biết mẹ con chị xa anh mãi mãi. Những ngày về sau, chị bận bịu hơn với việc nhà, việc cơ quan, đêm nào cũng hơn 11 giờ chị mới đi nghỉ và nằm mãi mới thiếp vào giấc ngủ…
Hồi anh còn sống, gia đình nhà chồng tốt với chị lắm. Chị cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì vừa có chồng tốt, gia đình chồng thương yêu nên chị sống rất biết điều. Mỗi bận về quê chị thường chuẩn bị quà cáp. Có thời gian rảnh là chị đưa con về chơi với ông bà nội và các bác, các cô. Mọi người ai cũng quý mến, tôn trọng chị. Chị tưởng anh không còn mọi người sẽ thương chị hơn, thương con chị hơn.
Nhưng nỗi đau của chị còn nguyên ở đó, vết xước trong tâm hồn chị vẫn đang rỉ máu, trái tim chị là khoảng lặng xù xì yếu đuối thì mọi chuyện lại dội lên đầu chị gáo nước đá. Chị lạnh cóng, đờ người như pho tượng. Ngôi nhà chị và hai con sống hàng ngày được mua bằng ½ số tiền của anh chị tích góp và ½ còn lại là bố mẹ chồng cho, nay họp gia đình đòi chia đều cho 4 anh chị em của chồng. Mẹ chồng chị ngoài 80, bố chồng mất trước chồng chị có vài tháng, công to việc lớn trong gia đình đều do chị chồng chị “chỉ điểm”, anh chồng chị hiền như cục đất nói thế nào thì nghe thế ấy.
Chị không ngờ, mộ chồng chị chưa kịp xanh cỏ, anh đã vội mang hết yêu thương từ người thân của anh chôn chặt xuống mồ. Căn nhà mấy tỉ đồng, nó làm cho nhân – tình – nghĩa cũng trở thành thứ vật chất tầm thường có thể chia chác. Nếu căn nhà ấy là do bố mẹ chồng cho thì chị đã trả lại từ lâu, đằng này ½ giá trị nhà là mồ hôi nước mắt của vợ chồng chị. Chị không đòi hỏi nhưng con chị là cháu nội, ruột thịt mà? Sao lại sợ căn nhà mang tên chị, con chị sẽ mất phần!
Cái lý do lãng xẹt, vô lương tâm, chỉ biện minh cho lòng tham của con người làm chị buồn rầu, chán nản, tự trách sao số phận bạc bẽo với mình. Những giọt nước mắt khô lại trên quầng mắt thâm xì, đen đúa. Trái tim chị co thắt liên hồi, tâm tư như kẻ điên rồ. Có lúc nghĩ dại chị muốn uống liều thuốc, kết liễu cuộc đời nhưng tiếng gọi của con đánh thức u mê trong chị. Chị tiếp tục sống, “khoảng cố gắng” thôi thúc tâm trí chị.
Hai đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn, học hành khá tốn kém. Chị phải tự mình bước con đường không có chồng, phải gồng mình làm tất cả việc của anh để nuôi con trưởng thành. Chị muốn bước ra khỏi căn nhà, muốn từ bỏ những mâu thuẫn, muốn quên đi những người vốn yêu thương chị và chị cũng yêu thương họ. Nhưng chị không thể, chị phải đấu tranh vì con chị, lấy lại những gì vốn thuộc về chị.
Chị đưa ra ý kiến rằng mọi người trả chị số tiền chị bỏ ra mua nhà, chị sẽ chẳng tranh giành, chẳng cần chia chác. Mọi người không đồng ý! Vài tháng trôi qua, góc khuất trong tâm hồn con người không thay đổi. Chị lầm lũi sớm đi, tối về, chăm con. Mỗi chiều chị nhờ hàng xóm đón con ở trường mầm non, tối 6 giờ mới nghỉ làm chị đến nhà hàng xóm đón con.
Cứ thế chị trở nên trầm trũi, lạc lõng ngay chính trong ngôi nhà của mình. Những lời bàn tán, chia chác về ngôi nhà dường như chị bỏ ngoài tai. Chẳng biết nỗi đau của chị bao giờ mới bớt thổn thức hằng đêm. Chị chỉ mong hãy để vết thương lòng của chị được yên tĩnh để nhanh lành lặn, để chị có động lực chào cuộc sống mỗi sớm mai thức dậy. Để các con chị không khóc thét vì sợ hãi nhìn mẹ ngất lên ngất xuống. Để tâm hồn của những đứa trẻ cảm nhận được tình yêu thương của bậc sinh thành,…
Bình luận (0)