Mỗi lần nghe câu hát ấy, tôi lại nhớ về kỷ niệm tuổi học trò của tôi những năm tháng dưới mái trường trung học phổ thông số 1 Tư Nghĩa thân thương, với bao thầy cô đức độ, với bao bạn bè mến yêu. Kỷ niệm ấy cứ ùa về rõ mồn một như mới ngày hôm qua vậy.
Tôi có thể nào quên được, niên khóa 1983 - 1986, lớp chúng tôi có một sự kiện trọng đại, nó hằn sâu trong tâm trí chúng tôi mãi tới tận bây giờ. Đó là năm chúng tôi lên lớp 11E. Năm ấy lớp 11D vì qua bướng bỉnh nên nhà trường quyết định giải tán, chia đều số học sinh vào các lớp. Lớp 11E của tôi nhận thêm 7 “nhân vật” nổi tiếng và đổi thành 11D. Thế là 35 thành viên của lớp 11E cũ chúng tôi cũng nổi tiếng theo. Cô giáo chủ nhiệm đã không biết bao nhiêu lần phải rơi nước mắt vì những trò nghịch ngợm của chúng tôi…
Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi lúc ấy mới ra trường, nên nhà trường phân công lớp ngoan hiền học giỏi. Ai ngờ chưa được nửa tháng thì một lớp ngoan hiền lại trở thành một lớp nghịch ngợm nhất trường. Thành ngữ có câu: “Một con sâu làm rầu nồi canh”. Đằng này lớp tôi tới những bảy con sâu. Thì hỏi thử ai mà không sầu?
Ai cũng nghĩ cô giáo chủ nhiệm của tôi sẽ thất bại. Ai lại thứ bảy nào cô cũng khóc. Nhiều người cứ bảo những giọt nước mắt của cô có ý nghĩa gì. Những đứa nghịch ngợm sao không đuổi cổ cho rồi mà cứ ngồi đó khóc… Nhưng cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi không nỡ đuổi học trò…
Chúng tôi cứ nghĩ chắc chắn lớp 11D cuối năm sẽ bị lưu ban nhiều vì hạnh kiểm. Nhưng không ngờ cuối năm lại không có một ai bị lưu ban. Nghĩ cũng hay. “Nhiều khi trong cuộc sống những điều tưởng chừng không mấy ý nghĩa lại có ý nghĩa quyết định đến tâm hồn, tính cách và sự lựa chọn của con người trong cuộc đời”. Không biết câu nói ấy của tác giả nào mà thật chí lý. Những giọt nước mắt hiền từ của cô giáo chủ nhiệm lăn trên đôi gò má hồng hào đã làm lớp tôi nhận ra những khuyết điểm của mình, để bắt đầu sửa chữa dần.
Tôi nhớ nhất là tháng ba năm 1985 nhà trường tổ chức đi lao động làm kênh Thạch Nham ở xã Nghĩa Thắng. Ngày đó chúng tôi không có đủ xe như bây giờ, nên cứ hai đứa một xe đèo nhau đi. Đường nhiều dốc cao nên rất khó đi. Khi đến nơi thì trời bắt đầu chập choạng tối. Chúng tôi tìm nhà để ở. Lo chỗ ở xong cô giáo bảo mấy đứa con gái lo cơm tối, con trai lo dọn dẹp. Cơm nước xong chúng tôi dọn ra ăn.
Không hiểu sao mà các cô gái lại nhầm giữa dầu phụng với dầu hỏa? Các món chiên xào đều dùng dầu hỏa cả. Nên không ai ăn được. Bữa cơm hôm ấy mãi đến bây giờ chúng tôi vẫn còn nhớ. Một bữa cơm chỉ toàn nước mắm mà ngon đến lạ. Bây giờ mỗi lần hướng dẫn học trò đi lao động ở lại cả ngày, tôi lại thấy nhớ những bữa cơm như thế.
Trong bốn ngày lao động là bốn ngày cô giáo chủ nhiệm phải rơi nước mắt, vì sự lười biếng của chúng tôi. Thấy cô khóc đứa nào cũng ra sức làm. 42 thành viên hì hục cuốc, đào, xúc, chuyển đất … Đúng một tiếng đồng hồ thì khúc kênh đã hoàn thành và được ban công trình nghiệm thu.
Ban công trình khen khúc kênh đạt chất lượng cao nhất. Cả lớp ai cũng vỗ tay. Còn cô chủ nhiệm thì nở nụ cười tươi như hoa. Cô tập trung chúng tôi lại dẫn ra quán ăn chè thập cẩm rồi mới về.
Ngoảnh lại đã gần ba mươi năm rồi. Những kỷ niệm tưởng chừng như bị lớp bụi thời gian phủ mờ vẫn sống mãi trong trái tim của mỗi thành viên 11D ngày ấy.
Bình luận (0)