Tôi học suốt ở đấy, và tất nhiên, có rất nhiều kỷ niệm.
Dấu ấn sâu đậm nhất đến vào năm cuối cấp. Tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi văn của trường, hãnh diện cùng nhóm bạn ngày đêm ôn luyện văn chương, khi thì ở lớp học vào những ngày cuối tuần, khi ở nhà cô giáo dạy văn sau một ngôi chùa của người Hoa. Máu văn chương nhen nhúm trong lòng cậu nam sinh nhà quê được cô bạn cùng nhóm “tác động” làm cháy lên ngọn lửa nhỏ.
Em xinh lắm, đã mấy mươi năm mà tôi vẫn còn nhớ dáng em, màu da trắng và mái tóc đen huyền, nhất là đôi mắt rất chi… hàm ngôn (!?). Suốt những ngày ôn luyện, em cứ vấn vít trong ý nghĩ của tôi. Song, tất cả chỉ dừng lại ở những cái liếc trộm vội vàng, và hết. Ngoài em và tôi, cô giáo dạy văn là chứng nhân am tường tín hiệu yêu thương của mối tình đầu tuổi học trò. Cô ý nhị để tâm, kín đáo đến nỗi cũng tôi không hề biết.
Ở cuối trường, các em khối lớp dưới trồng nhiều cao lương. Năm ấy cao lương trĩu hạt. Tôi cứ vơ vẩn ở đấy suốt trong những phút giải lao, bâng quơ nghĩ về em- người bạn gái học văn xinh đẹp, dịu dàng.
Khi bắt gặp cái nhìn đáp lại của em ngày một ấm áp hơn, tôi đã có một quyết định “lịch sử”: tỏ tình. Đêm ấy, tôi cứ ngồi dưới ánh đèn dầu viết thư cho em. Tôi khổ sở vì không sao viết nổi một lá thư ưng ý. Sao khi đốt hết một xấp “bản thảo”, cuối cùng “tác phẩm” cũng được duyệt, tôi cất lá thư trong quyển sách giáo khoa và thiếp đi…
Sáng hôm sau đến lượt đội cò đỏ của tôi trực nhật. Giờ thể dục giữa giờ tôi chỉnh tề đứng ở hành làng lớp của em. Trống thể dục nhịp nhàng vang lên trong nắng nhẹ vàng ươm sân trường. các khối lớp khỏe khoắn thực hiện các động tác thể dục theo lệnh của trống. Tim tôi đập liên hồi chẳng nhịp nhàng tí nào. Khi hàng trăm chiếc áo trắng quay lưng lại sau một động tác, tôi vội lẻn vào lớp em, mở vở của em, để vào đấy “tác phẩm” của mình hoàn thành sau một đêm trắng.
Sau đấy, cho đến hết giờ, tôi cứ lo lắng không hiểu mình có thần hồn nát thần tín để lá thư tỏ tình nhầm vào vở của người khác không và nếu có sự cố như thế thì hậu quả sẽ như thế nào, nghĩ đến đấy tôi ướt cả mồ hôi…
Hôm sau, hôm sau nữa, gặp em ở lớp và ở nhà cô giáo, qua ánh nhìn, tôi hiểu em đã đọc thư. Chỉ như thế thôi, chẳng có gì, nhưng đấy là những cảm xúc đẹp đầu tiên của một chàng trai. Em là một Tonhia lá ngọc cành vàng…
Tôi vào đội tuyển văn của tỉnh, tập trung lên sở để ôn luyện tiếp, em rời cuộc chơi. Lá thư không được “phúc đáp”, nhưng tình cảm trong lành giữ trong lòng cho đến tận hôm nay.
Lận đận trong đời, thỉnh thoảng về quê lại tạt ngang thăm trường. Những luống cao lương không còn, những dãy phòng học rêu phong không còn, ngôi trường tinh tươm bề thế mới xây… Nhưng hình ảnh về em vẫn còn. Này là chỗ chúng tôi thường ngồi uống trà đá tranh luận với nhau về một đề văn, và cuộc tranh luận ấy chỉ là một cái cớ để… nhìn nhau. Này là vị trí bàn em ngồi học, nơi mà mấy mươi năm trước anh chàng cờ đỏ là tôi đã liều lĩnh “phát hành” tác phẩm tỏ tình của mình… Kỷ niệm không phai, ký ức cứ hiện về.
Lũ bạn bắn tin em đã có chồng, có con và hạnh phúc ở quốc gia xa xôi tận Bắc Mỹ. Mừng cho em, Tonhia…
Vâng, tất cả hãy còn, chỉ trừ những luống cao lương…
Bình luận (0)