Phiên tòa không có nhiều người tham dự. Ngoài bị cáo Lê Minh Thu (42 tuổi, ngụ xã Thanh Bình, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai) và bị hại, chỉ có vài người thân của bị cáo. Phía ngoài sân tòa, có một bé gái 4 tuổi mũm mĩm, nước da trắng hồng với bím tóc cột cao trông đáng yêu đang chơi đùa. Em bé đó từng thoát lưỡi hái tử thần khi bị chính cha mình cho uống thuốc trừ sâu. Từ ngày vụ án xảy ra, bé cũng chưa được thấy mặt mẹ.
Không còn được yêu nên hận
Bị cáo Thu kết hôn với chị P.T.T.A. và cả hai có một con chung là cháu L.T.T. (4 tuổi). Nhưng rồi cuộc hôn nhân không mỹ mãn, họ đã ra tòa ly hôn và cháu T. được giao cho Thu nuôi dưỡng.
Ngày 6-5-2016, Thu đe dọa, buộc vợ cũ phải đi chơi chung với cha con Thu vì muốn níu kéo tình cảm. Đi chơi xong, Thu chở chị A. và bé T. về phòng trọ Thu thuê tại xã Long An (huyện Long Thành) rồi khóa cửa lại, đe dọa buộc chị A. phải về sống chung với cha con Thu. Chị A. không chịu thì Thu lấy 5 gói thuốc trừ sâu pha vào 1 bình sữa và 2 ca nước, rồi lấy con dao để trước mặt chị A. đe dọa, buộc chị và cháu T. uống thuốc trừ sâu với ý định giết vợ con rồi tự tử. Đến rạng sáng 7-5-2016, thấy lực lượng công an bao vây phòng trọ, Thu biết không thể chạy thoát nên mở cửa cho chị A. ra ngoài và Thu bị công an bắt giữ.
Cháu T. cứ chạy đùa ngoài sân tòa mà chẳng biết chuyện cha mẹ đang tố nhau trong phiên tòa. Chốc chốc, cháu được người cô ruột bế đến gần cánh cửa bên hông tòa để nhìn cha mẹ, nhưng ánh mắt bé trông như xa lạ.
Ngồi hàng ghế đầu tiên nhưng bị lãng tai nên chị A. cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi của Hội đồng xét xử. Người phụ nữ ấy lâu lâu nhìn chồng cũ, nước mắt rơi, rồi chậm rãi kể về những ngày bước chân về làm vợ, làm dâu.
Hồi đó, chị và bị cáo Thu làm chung công ty ở huyện Long Thành. Khi được bạn bè khích lệ chị đã quen Thu. “Thật ra, hồi đó tôi nghĩ mình bị khiếm khuyết, còn anh Thu bị bệnh viêm tủy nên mới đồng ý yêu ảnh. Người như tôi đâu dám mơ cao, yêu người bình thường…” - chị A. trải lòng. Chỉ yêu được một thời gian ngắn thì chị mang thai. Ngay sau đó, Thu dắt chị về nhà giới thiệu với mẹ. Cái ngày về làm dâu, gia tài của chị vỏn vẹn chỉ có đứa con trong bụng, cả hai không có lấy mâm cơm ra mắt.
Khi được hỏi lúc ấy có thấy ngậm ngùi hay không thì chị đáp nhỏ nhẹ: “Mình nghèo, ảnh cũng nghèo, mà cả hai đều có bệnh nên cứ về ở với nhau thôi”.
Thế rồi, cái níu chân chị lại với gia đình chồng chính là tấm lòng của mẹ chồng. “Mẹ chồng tôi khổ lắm, nhưng tốt tính. Tôi thương bà nên mới chịu đựng đấy chứ?” - nói đến đây, chị A. mở chiếc túi màu đen lấy ra xấp hình chụp đám tang mẹ chồng cho chúng tôi xem mà đôi mắt chị rưng rưng.
Tan tác…
Theo lời chị A., thời gian chung sống chị bị chồng đánh đập nhiều. Không chịu đựng nổi người chồng vũ phu nên chị mới đưa đơn ra tòa xin ly dị chứ chị vẫn còn thương bị cáo.
Tại tòa, khi vị chủ tọa hỏi: “Bốn năm chung sống với bị cáo, chị hạnh phúc được bao lâu?”, thì chị đáp: “Có hạnh phúc gì đâu, chẳng được bao nhiêu cả”.
Chủ tọa lại hỏi: “Bị cáo cho rằng chị ngoại tình nên muốn bỏ cha con bị cáo, có đúng như vậy không?”. “Tôi có quen ai đâu!” - chị A. trả lời.
Cạnh chỗ chị A. đứng trả lời tòa là người chồng cũ bị liệt đôi chân do viêm tủy không có điều kiện chạy chữa. Được tòa cho phép ngồi, một tay bị cáo giữ chặt vành móng ngựa, tay còn lại cứ vung lên chỉ trỏ: “Cô ta có người tình nên muốn bỏ bị cáo”.
Kẻ bảo bị bạo hành, người cho rằng đối phương ngoại tình, nhưng khi vị chủ tọa hỏi bị cáo Thu: “Đã biết vợ ngoại tình còn đi năn nỉ vợ quay lại sống chung làm gì?”, thì bị cáo đáp rằng: “Do bị cáo còn yêu vợ”.
Bị cáo vẫn cho rằng mình không có ý giết vợ con mà chỉ đe dọa để vợ sợ mà về sống với mình. “Bị cáo không còn sống được lâu nữa nên muốn khi chết được ở bên vợ con” - nói rồi bị cáo cúi xuống với khuôn mặt rầu rĩ.
Dù vẫn còn ám ảnh với thời gian sống chung với chồng cũ và khiếp hãi những trận đòn roi mà chồng “tặng”, nhưng trước tòa chị A. vẫn mong Hội đồng xét xử xem xét xử mức án nhẹ cho bị cáo. Chị cũng trải lòng, từ ngày vụ án xảy ra, chị chưa lần nào đến gặp con. Khi vị chủ tọa hướng dẫn chị làm thủ tục xin được nuôi con trong thời gian bị cáo chấp hành án thì chị nói: “Thôi, để bên nội nuôi đi, chứ tôi không có tiền nuôi con”.
Dù thấy con chơi đùa ngoài sân tòa, nhưng người mẹ ấy vẫn không đến gần để ôm con lấy một cái. Cho đến khi phiên tòa kết thúc, mọi người động viên chị ra gặp con một tí thì chị mới tất tả chạy đến với con, rồi trong phút chốc bóng con xa rời bóng mẹ.
Tại phiên tòa xét xử hình sự sơ thẩm ngày 7-4, Tòa án nhân dân tỉnh đã tuyên phạt bị cáo Lê Minh Thu (42 tuổi, ngụ xã Thanh Bình, huyện Trảng Bom) 8 năm tù về tội giết người.
Bình luận (0)