xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Nghìn con hạc giấy

Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Nga

Trong khuôn viên Bệnh viện Bạch Mai, đi qua khu vườn có hàng xây xà cừ rợp bóng, từng bậc cầu thang lối dẫn lên tầng 3, Khoa Ung bướu nằm ở đó. Min mười một tuổi, nhỏ bé, nằm trên giường bệnh.

Chiều nay, Min nói với bác sĩ:

- Bác sĩ ơi, cho con về quê ăn Tết, con muốn chơi bi cùng thằng Huy, con về rồi con lại lên. Với cả, con còn phải đợi mẹ nữa.

Min không thấy bác sĩ nói lại câu gì, bác sĩ tránh ánh mắt của Min rồi ra nói nhỏ với bác Toan điều gì. Rồi họ đi ra phía đằng xa không ngoảnh lại.

Mai đứng đó, quan sát được hết câu chuyện của Min, bố Mai nằm giường kế bên. Mai ước giá như cô có thể trao cả mùa xuân mình có cho Min, để em về quê ăn Tết. Nhưng phép mầu đôi khi là một sự xa xỉ đối với cuộc sống này, hạnh phúc ít ỏi chỉ mỉm cười trong những giấc mơ.

Min là một em bé ngoan, hiểu chuyện, nhưng thiệt thòi khi bố mất sớm. Mẹ thương phận mình còn trẻ, nuôi Min tới năm em 8 tuổi thì đi làm ăn xa rồi xây dựng hạnh phúc với người đàn ông khác. Min ở lại căn nhà nhỏ, nơi mẹ ra đi. Em sẽ ở đây đợi mẹ về; em tin một ngày nào đó mẹ sẽ quay lại. Bác Toan - người bác ruột của Min - bảo em sang ở nhà bác luôn, ngay cạnh bên. Nhưng Min chỉ sang nhà bác để ăn cơm, rồi em lại trở về căn nhà của mình. Cuộc sống của em cứ tiếp diễn như thế cho tới một ngày bác Toan đưa Min đi khám, sau khi phát hiện trên cơ thể Min nổi đầy nốt tím bầm.

Bác sĩ vừa nói với bác Toan bệnh tình của em rất nặng, không thể rời bệnh viện trong lúc này. Những hồng cầu chảy trong người em nhất định không chịu đông lại.

Bố Mai may mắn hơn, bố được các bác sĩ sắp xếp cho về quê ăn Tết rồi lại lên. Hai bố con Mai hào hứng chuẩn bị gói ghém đồ đạc. Từ chiều nay, Mai thấy ánh mắt bố vui hơn hẳn. Những lúc không khí Tết bao trùm khắp nơi thế này, đúng là chẳng đâu bằng chính ngôi nhà của mình. Chiếc giường bên cạnh, Min rưng rưng nhìn bố và Mai. Em ước ao giá mà chiếc ba-lô kia Min cũng được xách về theo bác Toan. Mai thương Min lắm. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, yếu ớt của em rồi động viên:

- Min cố gắng, chị có một hộp gần đủ một nghìn con hạc giấy, Tết này về chị sẽ gấp nốt. Người ta bảo khi gấp được một nghìn con hạc giấy thì điều ước sẽ thành hiện thực. Chị sẽ tặng Min nhé!

Ánh mắt Min vui hẳn lên như tia nắng nhỏ li ti đọng bên hàng mi cong vút.

- Thật không chị Mai? Sẽ thật tốt nếu điều ước trở thành hiện thực.

Mai gật đầu. Min miên man câu chuyện kể cho Mai nghe, để quên đi nỗi đau đớn trên cơ thể, và để quên đi thời gian đang trôi chậm chạp và buồn tẻ trong căn phòng này.

Min tên thật là Minh, lúc xem ti vi nhà bác Toan, thấy có bạn Min trong phim hoạt hình đáng yêu quá, ngày hôm sau đi học, Minh thưa với cô giáo cho em đổi tên. Cả lớp cười ồ, Minh vô tư khi nghĩ rằng cô giáo có quyền năng làm được mọi thứ, kể cả khai sinh lại cái tên của em. Thế là từ dạo đó, không ai bảo ai cũng tự gọi Minh là Min.

Ngày nào Min cũng ngóng đợi mẹ về ở con đường đầu ngõ. Có buổi mẹ em về thật. Đó là ngày vào mùa xuân hơn hai năm trước. Mẹ mua nhiều quà cho Min. Nhưng Min thích nhất là những hòn bi ve bằng thủy tinh óng ánh. Min chơi bắn bi cùng thằng Huy ở sân. Tối hôm ấy, Min được ngủ cùng mẹ, được vuốt mái tóc đen thơm mùi bồ kết. Min ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau ngủ dậy, Min thấy mẹ đã đi mất rồi. Min tựa cửa nhìn ra đầu ngõ, lòng buồn rười rượi.

Thế rồi một cái Tết nữa lại đến, Min được bác Toan cho đi chợ mua quần áo mới. Nhưng Min đợi mãi chẳng thấy mẹ về. Ngày 30 Tết, nhà nào cũng chuẩn bị cho mình bữa cơm tất niên vui vầy. Min lặng lẽ ngồi đợi mẹ dưới góc hiên. Nhà nào cũng có khói bếp bay lên. Min nhìn lên bàn thờ, có mỗi nải chuối bác Toan cho hôm trước. Em chạy sang xin bác Toan nén nhang thơm, để nải chuối xanh ngay ngắn lại. Em cũng thắp nén hương rồi khấn nhỏ nhỏ: "Bồ Tát ơi! Con mong mẹ sẽ về ăn Tết với con!". Min chỉ xin điều ước như thế rồi lặng lẽ ra đầu ngõ ngóng mẹ, dáng người nhỏ bé nép vào chiếc cột điện. Tết đến, không gian đặc quánh những rộn ràng, chỉ có nơi đây, Min đang lặng lẽ đợi mùa xuân sẽ về với em.

***

Câu chuyện của Min khiến Mai buồn, Mai chẳng còn tâm trạng nào ra ngắm dòng người trôi chảy trên đường phố kia. Min biết làm gì hơn? Em còn là một đứa trẻ, chỉ biết nuôi hy vọng để an ủi chính mình. Nhìn dáng Min nhỏ thó nằm lọt thỏm trên chiếc giường, như nỗi buồn đang đóng băng lạnh ngắt.

Hai bố con Mai cầm túi thuốc to, mấy bọc quần áo xếp vào ba-lô rồi chào Min ra về. Mắt Min ươn ướt:

- Chị Mai ơi, chị nhớ lời hứa với em về con hạc giấy đấy nhé!

Mai khẽ gật đầu và nói:

- Ừ, chị nhớ chứ! Chị sẽ bảo bố chị gói cho Min cái bánh chưng nhỏ mang lên cho Min đeo vào cổ nữa nhé!

Bác Toan nhìn Min rồi nhìn hai bố con Mai, đôi mắt đỏ hoe. Chẳng biết bác Toan khóc từ lúc nào, Mai cũng khóc, bố Mai cũng nén cơn đau rồi ngoảnh mặt đi ra cửa thật nhanh. Bước chân hai bố con nặng trịch, lê chầm chậm khỏi hành lang bệnh viện để tiến ra phía cổng. Trên trời, những tầng mây xám ngắt nối đuôi nhau như chẳng muốn trôi. Giá mà cuộc đời này có ông Bụt, bà Tiên hiện lên như câu chuyện cổ tích bố kể cho Mai ngày xưa. Mai sẽ ước cho Min khỏi bệnh. Mai chợt nhớ ra, Mai phải gấp thật nhanh những con hạc giấy để gửi tặng Min. Nghĩ đến đó lòng Mai vui hơn, rộn ràng hơn.

Nghìn con hạc giấy- Ảnh 1.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

***

Về tới nhà, mẹ và em gái Mai đang chuẩn bị gói bánh chưng. Bố Mai xắn tay áo gói cẩn thận từng chiếc bánh. Mai nói:

- Bố nhớ gói cho em Min chiếc bánh chưng nhỏ nhé!

Bố khẽ gật đầu, chọn chiếc lá dong nho nhỏ, đặt hai góc lá vuông chín mươi độ xếp so le vào nhau tạo thành khuôn bánh vuông vức. Mai xoay người ngắm chiếc bánh màu xanh nhỏ xíu.

Những chiếc bánh được cho vào cái nồi đồng để luộc. Bên bếp lửa hắt hiu nồng đượm, những câu chuyện theo giọng nói của bố trầm trầm. Thỉnh thoảng, Mai thấy bố giấu cơn đau vào trong lồng ngực rồi lại kể chuyện. Mai ngồi bên bếp lửa, nghe nồi bánh chưng ùng ục sôi. Mai thương bố vô cùng, lại nhớ cả Min nữa.

Đêm giao thừa, ánh đèn điện nhà nào cũng sáng. Thời khắc giao thừa nơi khoảnh khắc lắng đọng của thời gian. Lúc này, Mai nghĩ chắc ai cũng mong những hy vọng cho một năm mới bình yên. Mai cầu mong sức khỏe cho bố và Min. Mai không biết giờ này Min đang nghĩ gì? "Giao thừa rồi đấy Min ạ! Chị chúc Min luôn mạnh khỏe và ấm áp như mùa xuân!" - Mai thầm nghĩ một mình.

***

Những ngày Tết quây quần bên gia đình cũng qua đi nhanh chóng. Bố con Mai lại khăn gói chuẩn bị vào viện. Mùa xuân đến, cả khu vườn nhỏ giăng mắc những làn mưa bay trắng xóa.

Bệnh viện những ngày đầu xuân vắng vẻ. Chỉ còn những bệnh nhân nặng ở lại. Mới mấy ngày trước, cả con đường rờm rợp sắc xuân sắc màu từ những bông hoa, chiếc đèn lồng; thì nay, con đường phủ đầy những hạt mưa xuân giăng mành khắp lối. Mai cầm trên tay hộp hạc giấy và mấy cái bánh chưng nhỏ. Mai nghĩ Min sẽ vui lắm khi gặp lại cô. Nhưng bước vào căn phòng, không thấy Min nằm trên giường. Mai hỏi bác sĩ thì được biết bệnh của Min chuyển biến xấu, phải chuyển sang phòng cấp cứu.

Mai đỡ bố nằm xuống giường, chạy thật nhanh sang khoa cấp cứu. Bác Toan ngồi bên hàng ghế ngoài hành lang. Mấy ngày Tết này bác phải ở đây trông Min. Nhìn bác gầy đi nhiều, đôi mắt bác đã bao đêm thiếu ngủ. Bác nói với Mai:

- Cháu mới đưa bố vào viện đấy à? Min yếu lắm cháu ạ! Bác sợ nó không qua khỏi.

- Thế mẹ Min có về thăm không hả bác?

- Không thấy cháu ạ!

Bác Toan kể tiếp cho Mai nghe câu chuyện của Min.

Hồi hơn hai năm trước, mẹ về thăm Min và nói chuyện với bác Toan. Người chồng sau đối xử rất tồi tệ với cô ấy. Mẹ Min bảo rằng sẽ phải trốn đi thật xa, tránh khỏi cuộc sống tù túng với người đàn ông đó và cũng để kiếm tiền. Khi nào lo đủ kinh tế, cô sẽ trở về và sống với Min, bù đắp cho em những mất mát mà bao năm qua em phải gánh chịu. Mẹ cũng thương Min lắm! Có những hoàn cảnh chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Cô ấy nhờ bác Toan chăm sóc Min. Nhưng bao lâu nay bác Toan cũng không biết mẹ Min đã đi đâu. Bác không còn bất cứ liên lạc nào của cô ấy kể từ ngày đó.

Mai vào giường bệnh nơi Min yếu ớt nằm đó chằng chịt những dây dợ quanh người.

- Min ơi! Em tỉnh dậy đi! Chị mang điều ước đến cho em này.

Mai lay lay ngón tay nhỏ xíu của Min, để lọ hạc giấy chạm vào tay em. Ngón tay khẽ động đậy. Min dần mở mắt.

- Chị Mai đấy ạ! Em vừa mơ thấy mẹ. Em khoe với mẹ những viên bi thắng được từ thằng Huy. Đang vui thì chị đánh thức em dậy.

Mai cúi gục xuống tay Min, những giọt nước mắt lã chã thi nhau rơi xuống.

- Chị Mai ơi, em cảm ơn chị về một nghìn con hạc giấy! Em không ước điều gì cho em bây giờ cả. Em chỉ ước dù ở bất cứ nơi đâu, mẹ em sẽ thật mạnh khỏe và hạnh phúc.

Min ơi, ngay cả lúc này em cũng mong những điều tốt nhất đến với mẹ em sao? Mai nghẹn ngào chỉ nhìn em và khóc chứ không nói thành lời.

Buổi tối ngày hôm sau, Min nhắm mắt và ra đi mãi mãi. Lúc ra đi, mái tóc em còn xanh, trên môi em như đang nở nụ cười. Mai đốt những con hạc giấy thành tro khẽ bay theo chiều gió. Mai tin rằng nơi đó em sẽ gặp mùa xuân bất diệt nơi thiên đàng. Nơi cánh hoa đào quanh năm khoe sắc hương cho cả bốn mùa, nơi ong bướm cõng hương hoa trên đôi cánh.

Mai đưa tay ra hứng giọt mưa li ti rơi ngoài hiên bệnh viện. Mưa nhỏ quá chẳng đủ ướt bàn tay. Mai chợt hiểu ra rằng, mưa là các giọt nước ngưng tụ từ hơi nước bay lên. Hơi nước ngưng tụ thành mây, gió thổi mây bay đủ nặng để làm mưa xuống. Khi ta uống nước cũng có thể ta đang uống mây. Trên đời này chẳng có gì mất đi mà đơn giản chỉ là sự chuyển hóa nhịp nhàng. Cũng như Min đã đi qua hết những khổ đau để đến miền hạnh phúc.

Mai thôi đưa tay hứng nước qua làn mưa, cô trở vào nép mình bên bố, lòng miên man nghĩ về Min…

NGUYỄN THANH NGA

NGUYỄN THANH NGA

- Tên thật: Nguyễn Thị Thanh Nga.

- Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng.

- Đang sinh sống và làm việc tại Bắc Ninh.

- Có nhiều truyện ngắn và bài viết đăng trên báo trong nước, đoạt nhiều giải thưởng tại một số cuộc thi viết.


Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo