Người đàn bà có vẻ ngoài lam lũ nắm lấy tay chúng tôi, nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi tâm sự: "Thằng L. là con trai út của tôi. Hồi nó ưng T., được 1 năm đã nằng nặc đòi cưới. Thương con, hai gia đình cũng cố gắng vun vén, tổ chức cưới hỏi rình rang. Vừa cưới xong, vợ chồng nó đã dắt nhau lên đây sống…" - câu chuyện chưa dứt, bà vội quay đi giấu tiếng nấc nghẹn.
Nghi ngờ không được hóa giải
20 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ và thiếu sự chín chắn để lập gia đình riêng nhưng vì yêu, L. vẫn quyết tâm phải cưới cho được N.T.T.T. Cưới xong, chưa đăng ký kết hôn, L. đưa T. rời Trà Vinh lên TP HCM mưu sinh. Chỉ học đến lớp 10, không bằng cấp, vốn liếng, tay trắng lập nghiệp ở xứ người nên L. chọn nghề phụ hồ, còn T. phụ quán cà phê gần nhà trọ của cả hai (quận 7). Mỗi ngày thu nhập được 300.000 đồng, L. đưa hết cho "vợ". Dù chăm chỉ làm lụng nhưng cũng phải chi tiêu tằn tiện, họ mới đủ trang trải cho cuộc sống ở chốn thị thành.
Bị cáo L. sau phiên tòa
Một ngày, L. phát hiện T. nhắn tin qua lại với người đàn ông lạ. Cũng từ đó, cả hai phát sinh mâu thuẫn. Sự tin tưởng của L. dành cho T. ngày càng giảm trong khi mối nghi ngờ, ghen tuông ngày một tăng cùng với những khó khăn, vất vả khi mưu sinh trên đất khách khiến cho không khí "gia đình nhỏ" trở nên ngột ngạt.
Giữa lúc đó, T. chủ động chia tay, buộc L. dọn ra khỏi phòng trọ. Để cứu vãn cuộc hôn nhân, L. về quê tìm gặp "mẹ vợ", nhờ bà khuyên con gái. Khi lên lại TP HCM, L. được T. hẹn ra quán cà phê (nơi T. đang chạy bàn) để "nói chuyện". Tại đây, T. thẳng thừng đòi chấm dứt quan hệ, yêu cầu L. đừng làm phiền chị nữa, vì thật ra giữa họ không có ràng buộc gì về pháp lý. Nuốt nỗi thất vọng lẫn sĩ diện vào trong, L. vẫn quay về phòng trọ của 2 người. Vừa đến nơi, đập vào mắt L. là những bộ quần áo đàn ông phơi trước cửa. Nổi cơn thịnh nộ, L. lấy từ trong balô một con dao quay ra quán gặp "vợ". Tại đây, cả hai tiếp tục tranh cãi. T. hét lớn: "Nếu anh không lo được cho em thì để người khác lo". Dứt lời, chị quay vào trong quán. L. đuổi theo rồi đâm T. một nhát từ phía sau. T. bỏ chạy được khoảng 2 m thì ngã gục xuống. Thấy vậy, L. bừng tỉnh, cởi chiếc áo sơmi đang mặc lao vào băng vết thương cho "vợ" rồi đưa đi cấp cứu. Tuy nhiên, T. đã tử vong trước khi đến bệnh viện. Ngay sau đó, L. ra công an tự thú về hành vi của mình.
Chiếm hữu ích kỷ
Đứng trước HĐXX, L. thành khẩn khai báo toàn bộ hành vi của mình. "Bị cáo rất yêu vợ, không bao giờ muốn giết chết vợ. Bị cáo hối hận lắm. Vì ghen tuông mù quáng mà bị cáo đã gây nên tội với vợ, với gia đình hai bên…" - L. nghẹn ngào biện minh.
Kết quả giám định pháp y kết luận nguyên nhân tử vong của T. là do vết đâm làm đứt cơ vùng thắt lưng, thủng ruột, thận, gan và tim dẫn đến sốc mất máu cấp. HĐXX nhận định bị cáo L. và T. không có mối quan hệ pháp lý ràng buộc; hơn nữa, T. có quyền không sống chung với bị cáo. Nếu T. muốn chia tay, bị cáo phải tôn trọng quyết định của chị. "Ai cũng có quyền tự nguyện kết hôn và tự nguyện ly hôn. Không thể vì không đồng ý mà ra tay giết người. Tính mạng, sức khỏe con người là bất khả xâm phạm, được luật pháp bảo vệ. Không ai có quyền tước đoạt mạng sống của người khác. Hành vi của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, phải bị xử lý nghiêm" - vị công tố nghiêm khắc nói.
Trước cái chết thương tâm của con gái, dù xót xa, đau đớn nhưng thương L. vốn hiền lành, chăm chỉ, cha mẹ T. đã làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho L. "Nó yêu vợ nhưng yêu theo kiểu muốn chiếm hữu nên ghen tuông mù quáng trong khi tuổi còn quá trẻ để biết kiềm chế cảm xúc, phân tích thiệt hơn. Giá mà tụi nó ở gần gia đình, có chuyện gì hiểu lầm nhau còn có người lớn can ngăn, hóa giải; đằng này, sống xa gia đình, mọi chuyện cả hai đứa tự giải quyết nên mới ra nông nỗi. Cũng may gia đình "sui gia" thương tình. Dù vậy, tuổi trẻ của nó coi như chôn vào ngục tù… Thương con nhưng nghĩ nó còn có đường ra, gia đình tôi còn được gặp con. Như cha mẹ T. mất con vĩnh viễn, biết lấy gì bù đắp cho đủ. Tôi đau lòng, xót dạ lắm. Hai đứa chưa đăng ký kết hôn nhưng T. là con dâu tôi đi cưới…" - mẹ L. khóc òa.
Tòa tuyên phạt N.V.H.L 18 năm tù về tội “Giết người”. Bị dẫn đi, L. quay đầu ra sau tìm người thân. Ánh mắt chứa đầy sự ăn năn, hối hận lẫn hoang mang nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Bình luận (0)