N.H.P (SN 1995) và T.V.H.B (SN 1997) là bạn học cùng trường THCS thuộc tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Khoảng tháng 12-2011, nghe em trai nói bị “anh P. học cùng trường với anh đánh”, chưa tìm hiểu sự việc, B. đã 2 lần chặn đường đánh P.
Hành xử thiếu khéo léo, N.H.P đã vô tình cướp đi mạng sống của bạn học và khép lại cánh cửa tương lai của chính mình
“Con không muốn đâm bạn”...
Nhát dao đâm trúng đùi, máu tuôn xối xả khiến B. chạy được một đoạn thì té xỉu. Hoảng hốt, P. cầu khẩn những người xung quanh đưa bạn đi cấp cứu nhưng B. đã tử vong sau đó do mất quá nhiều máu.
Xử sơ thẩm, TAND tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu tuyên phạt P. 7 năm tù về tội “Cố ý gây thương tích”. Sau phiên tòa, gia đình B. đã làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho P.
Tại phiên xử phúc thẩm, P. thừa nhận hành vi phạm tội và lí nhí biện minh: “Nhiều lần bị đánh, con cố gắng giải thích nhưng B. không nghe. Hôm xảy ra vụ án, con thật sự không muốn đâm bạn ấy nhưng B. đánh hoài... Con đâm cảnh cáo thôi, con không muốn B. chết đâu...”. P. cúi gằm mặt, run rẩy trước vành móng ngựa.
Thứ tha
Nghe lời thú tội của cậu học trò, nơi hàng ghế dự khán, ông T.V.L (SN 1963, cha của B.) nghẹn ngào: “Trước cái chết đột ngột của con, tôi rất hận người đã cướp đi mạng sống của nó. Nhưng trong những ngày tang lễ của B., gia đình P. luôn đến thắp hương và xin lỗi chúng tôi. Hơn nữa, dù nghèo khó nhưng cha mẹ P. vẫn ráng vay mượn tiền để khắc phục hậu quả. Chúng tôi đau nỗi đau mất con nhưng không cầm lòng được trước những giọt nước mắt của cha mẹ P. “Con dại cái mang”, bậc làm cha mẹ chúng tôi đều không mong muốn sự việc đau lòng như thế xảy ra…”.
Ngừng cơn xúc động, ông thở dài băn khoăn: “Có làm gì thì B. cũng chẳng thể sống lại được; trong khi P. còn quá nhỏ, ở trong tù 7 năm rồi tương lai sẽ đi đâu, về đâu...? Tôi không muốn cha mẹ của P. cũng phải chịu nỗi đau như chính mình đã trải qua. Dù gì thì chuyện cũng đã lỡ, tôi xin tòa giảm án để P. sớm được trở về. Hy vọng sau khi ra tù, P. sẽ cố gắng sống tốt để làm lại cuộc đời...”. Nghe lời tâm sự thật lòng, đầy vị tha của đại diện hợp pháp người bị hại, cha mẹ P. rơi nước mắt, líu ríu cảm ơn.
HĐXX nhận định P. phạm tội khi chưa thành niên, trong trường hợp bị kích động tinh thần do hành vi trái pháp luật của B., gia đình P. đã bồi thường, đại diện hợp pháp người bị hại xin giảm án cho bị cáo... Từ đó, HĐXX chấp nhận kháng cáo, tuyên phạt P. 5 năm tù (giảm 2 năm so với án sơ thẩm).
Hai người cha ôm nhau trong tiếng nấc nghẹn ngào, còn P. đứng ngẩn ngơ, tay bám chặt vào vành móng ngựa. Bị thúc giục lên xe về trại giam, P. quay qua cảm ơn cha của bạn rồi bước những bước chân nặng nề theo các cán bộ tư pháp...
Được nói lời sau cùng trước khi HĐXX vào nghị án, P. nghẹn ngào: “Bị cáo xin lỗi gia đình B. Sau khi gây án và cho đến hết cuộc đời, bị cáo không thể nào quên được tội ác mà mình đã gây ra...”. |
Bình luận (0)