Đó cũng là xứ sở của những con ma nước ham mê sắc đẹp chiều chiều hiện ra trên bến sông nhìn trộm những cô gái Cơtu tắm khỏa thân để bắt về làm vợ. Xứ sở của những con sói tinh khôn lông màu hung, nanh màu trắng biết dùng nước tiểu của mình để vây hãm con mồi vào tuyệt lộ. Xứ sở của rắn rết cọp beo cùng với những huyền thoại như dây leo quấn quanh đời sống con người.
. Thuỷ điện A Vương: Khởi công năm 2003. Công suất lắp máy 210 MW, sản lượng điện bình quân hằng năm 815 triệu kWh, nguồn vốn đầu tư 3.807 tỉ đồng. Dự kiến năm 2008 hòa mạng điện lưới quốc gia. |
Chỉ còn ký ức.- Khi đã ngà ngà say, bếp lửa gần tàn, câu chuyện gần chấm dứt thì tôi mới hỏi: “Năm nay đã thấy chó sói ra chưa?”. Zut trầm ngâm: “Chắc nó không ra nữa!”. Vì sao vậy? Có con đường Trường Sơn đi qua xe chạy ầm ào, rồi thủy điện Avương đang thi công... Axing sợ nên phải vào rừng sâu, sâu hơn, cách làng này xa hơn, xa hơn nữa nên không ai còn thấy nó. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về chiếc ấm xamovan trong một truyện ngắn của Nga. Một gia đình phải rời làng cũ của mình ra đi đến một ngôi làng mới vì làng cũ nằm trong lòng hồ thủy điện. Khi ra đi, người ta có thể bỏ lại tất cả nhưng không bao giờ bỏ chiếc ấm xamovan. Nó là vật bất ly thân của gia đình. Chiếc ấm chứa một phần ký ức của cả một dân tộc. “Qua cái Tết này phải dời làng vào T’rung anh thấy thế nào?”. Zơrâm Cần – một người làng năm nay gần 60 tuổi - bảo: “Nhà nước bảo mình đi mình phải đi. Vì thủy điện, vì chuyện chung của đất nước. Nhưng mình cũng tiếc làng cũ lắm. Ở đây lâu rồi quen. Quen con nước trên sông trên suối, quen cái cây trên rừng này. Đến chỗ khác thấy cái cây cũng lạ nên sợ lắm...! Người Kinh bảo: “Đến đây sông nước lạ lùng. Nghe con chim kêu cũng sợ, con cá vùng cũng kinh”. Nói xong, Zơrâm Cần cụp ánh mắt xuống nhiều tâm tư. Chỗ mà chúng tôi ngồi trò chuyện hôm nay, năm 2007 sẽ chìm sâu xuống mực nước 300 mét của đập chính thủy điện Avương. Những người như Alăng Zut, Zơrâm Cần... sẽ vĩnh viễn không còn được về thăm làng cũ nữa.
Sau gần một năm khi Phó Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phát lệnh khởi công, ngày 23-12-2004 Avương chính thức được chặn dòng. Mười bốn chiếc xe tải, hai chiếc xe xúc Tamrock đồng loạt hú còi lên vào lúc 10 giờ 55 phút. Mười viên đá tượng trưng được các đại biểu ném xuống. Sông Avương đã trở thành đập thủy điện Avương với diện tích hồ chứa hơn 9 km2. Nằm trong diện tích này 5 ngôi làng gồm Azal, Ađền, Dharèng, T’gung và Asờ có 278 hộ phải dời đi nơi khác. Azal là làng lòng hồ phải di dời toàn bộ. Trong buổi lễ chặn dòng, tôi hỏi anh Arất Le - Chủ tịch huyện Tây Giang: “Trước khi chặn dòng bà con mình có tổ chức lễ cúng thần chứ?”. Arất Le chỉ cười cười. Đúng vậy! Đêm trước, già làng Azal đã làm một mâm lễ tế thần Vư Grung – thần rừng núi. Nghi lễ ở vùng núi rừng này đơn sơ hơn hẳn nghi lễ tế sơn thần của người Nhật trước khi khoan mũi khoan đầu tiên xây dựng hầm đường bộ xuyên đèo Hải Vân. Tôi chợt hiểu ra, thiên nhiên, dù ở đâu, phương Tây hay phương Đông, bao giờ cũng là một cõi tâm linh sâu thẳm của con người.
Làng Azal chính là tên gọi mới của làng Axưa. Làng của những người Cơtu nằm dưới ngọn Bôl Chơ Piêng. Đó là xứ sở của Apui Aun. Những con ma nước ham mê sắc đẹp chiều chiều hiện lên trên các bến sông nhìn trộm các cô gái Cơtu tắm khỏa thân để bắt về làm vợ. Câu chuyện cổ tích về ma nước Apui Aun hay nguồn gốc của tục đòi của của người Cơtu khi con trai đi bắt vợ chính xác bắt nguồn từ làng Axưa. Ngôi làng chỉ vỏn vẹn hơn ba chục nóc nhà sàn. Muốn đi vào phải lên thuyền độc mộc. Tết này, người Cơtu ở đó cũng ăn Tết theo tục lệ của người Kinh. Đây chính là cái Tết cuối cùng của họ. Ra Tết họ phải dời làng đi. Axưa chỉ còn lại trong ký ức của người Cơtu với những chuyện hoang đường về xứ sở của chó sói. Những con chó sói lông màu hung, nanh màu trắng biết dùng nước đái để vây con mồi vào tuyệt lộ...
Bình luận (0)