Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP E-paper

Xe ôm bãi vàng

Theo SGGP

Phước Sơn, huyện miền núi phía Tây tỉnh Quảng Nam, xứ sở của những bãi vàng sa khoáng khai thác có phép lẫn trái phép. Xứ vàng cũng sinh ra một đội quân xe ôm đông đảo không đâu bằng. Là phương tiện duy nhất vào ra các bãi vàng thâm sơn cùng cốc, xe ôm ở đây toàn là Minsk. Chính nó, trong vòng xoáy của cơn lốc vàng, đã làm nên cuộc đổi đời của hàng ngàn con người, nhưng cũng đưa không ít người vào con đường “khói trắng”, mà sau đó thường vẫn là khói hương mộ địa...

Sáng vừa bảnh mắt ra đã nghe tiếng xe máy gào rú ầm ĩ khắp các ngả đường dọc ngang bàn cờ như muốn xé nát không gian phố núi mờ sương. Thị trấn Khâm Đức (Phước Sơn – Quảng Nam) bắt đầu một ngày mới như vậy đó. Rau cá, mắm muối, thịt thà… tất tần tật chất lên những chiếc xe ôm “đặc chủng” rồ ga lao về phía núi rừng, cung cấp “calo” cho đội quân làm vàng.

Có lẽ hãng xe Minsk bây giờ có đến sờ mó cũng chẳng nhận ra nổi “đứa con” của họ. Dị dạng, dúm dó, “đồ lề” năm cha ba mẹ, chưa kể nhiều bộ phận cải tiến. Xe rất “kêu”, dĩ nhiên kêu to nhất là ống pô. Giá cả cũng “kêu” không kém: đi bãi xa nhất chừng 100km: 700 ngàn đồng, đi bãi gần nhất chừng 50km: 300 ngàn đồng, nếu gặp mưa, thêm “công ông trời” 200 ngàn đồng, “khứ hồi” tử tế.

“Quái xa” bánh xích

Chúng tôi đi bãi vàng xã Phước Đức. Từ Khâm Đức hùng hục lao lên đường Hồ Chí Minh, được một đoạn, ngoặt vào “con đường đau khổ”, chừng 40km, đến trạm trung chuyển. Ở đây cũng sẵn chừng chục chiếc xe ôm. Phía trước là đoạn đường nguy hiểm nhất để vào bãi vàng. Cánh tài xế bắt đầu “xuất độc chiêu”, rút trong cốp xe ra vành dây xích sắt “đặc dụng” làm bằng những sợi xích xe máy kết theo hình bậc thang, lắp ôm vòng lấy lốp xe sau, siết chặt vào vành xe bằng bù loong.

Thấy tôi tò mò việc “tác nghiệp”, Xuân – tài xế chở tôi thủng thẳng giải thích: “Đồ đặc trị đấy, chút nữa đại ca sẽ thấy tác dụng ngay thôi. Không có nó thì chỉ có nước… lên bàn thờ ngồi không kịp phủi chân”. Điều Xuân nói được chứng minh qua quãng đường chỉ chừng 10km mà phải bò mất gần 1 tiếng đồng hồ. Chiếc Minsk bánh xích bấu xuống mặt đường lổn ngổn đá, đất đỏ nhão nhoẹt, bên núi cao, bên vực sâu.

Không chỉ tài xế mà cả hành khách ngồi sau xe cũng cần có “thần kinh thép”, bởi chỉ cần một cái lắc chao người là tất cả dễ dàng bay xuống vực như chơi. Lúc xe lên dốc thì như sắp lập ngửa. Lúc tuột dốc lại như nằm sấp, ụp mặt xuống đường. Cô bạn đồng nghiệp hãi đến nỗi dường như quên mất ý niệm về chuyện “thọ thọ bất tương thân”, người như dán chặt lên lưng tài xế. Các quái xế bậm chặt môi, ghì lái, 2 chân choãi xuống đường đẩy, đạp liên hồi để giữ cho xe khỏi lật ngã. Bánh trước xe cứ nhảy tưng tưng lên như con ngựa.

Phương tiện “đổi đời”

Anh Đỗ Quang Lợi, Trưởng Công an thị trấn Khâm Đức nhẩm tính, chỉ riêng thị trấn đã có hàng trăm chiếc xe ôm, chưa kể lực lượng xe ôm trong các bãi vàng và các trạm trung chuyển giữa rừng, sẵn sàng đợi khách hoặc hàng xông pha vào bất kỳ bờ bãi nào ở khắp các xã Phước Kim, Phước Đức, Phước Thành, Phước Chánh, Phước Lộc…

img
“Hành quân” vào bãi vàng.

Ước tính cả huyện Phước Sơn có không dưới 1.000 chiếc xe ôm Minsk. Đây là phương tiện duy nhất để vào ra các bãi vàng. Nhiều tài xế xe ôm nói rằng nếu không có “nghiệp đoàn Minsk” thì không biết cuộc sống của hàng ngàn con người vùng đất vàng này sẽ như thế nào, có lẽ không ngoài việc vào rừng sâu góp mặt cùng đội quân làm vàng kiếm sống để kết cục cuối cùng là thân tàn ma dại sống vật vờ như chiếc bóng nơi góc núi vì nghiện ngập.

Thời vàng son của vàng sa khoáng, cũng là của những nghề “ăn theo” vàng, người ta đổ dồn về Phước Sơn, công việc của cánh xe ôm vào ra bãi vàng kiếm tiền triệu như chơi. Tài xế xe ôm xây nhà tầng ngay giữa lòng “thị trấn vàng” không phải là chuyện hiếm. Còn bây giờ? Xe ôm Minsk ở Phước Sơn đã nhiều vô kể, có nhà đông anh em, sắm đến 5 chiếc Minsk là thường, nên giá cả mỗi chuyến vào bãi vàng không còn đắt đỏ như xưa, nhưng cũng không thể xuống dưới mức 300 ngàn đồng vào mùa khô và 500 ngàn vào mùa mưa.

Chỉ có chở cán bộ đi công tác là lấy giá mềm hơn, bởi không phải nộp các khoản tiền “mãi lộ” trên đường vào… Rất nhiều người chạy xe ôm ở Phước Sơn xem chiếc xe Minsk của mình như một vật bất ly thân, là “đệ nhất công thần”, đến mức “xe còn người còn, xe mất người mất”. Tất cả đều có chung một nhận xét rằng cuộc đổi đời của trên 1.000 hộ dân nghèo khó ở vùng đất này đều bắt đầu từ chiếc Minsk…

Trong vòng xoáy của vàng

Theo anh Đỗ Quang Lợi, những “thành phần cốt cán” cấu thành “thế giới vàng” đều rất phức tạp. Cánh xe ôm cũng có dăm bảy đường trong vòng xoáy của cơn lốc vàng. Rất nhiều người trong số họ “dính” ma túy. Họ là dân địa phương cũng có mà tứ xứ cũng nhiều, lại dọc ngang giữa rừng rú, nên rất khó quản lý, kiểm soát…

Tôi bạo miệng dọ hỏi Xuân, Chuân, Nam – 3 tài xế xe ôm đưa chúng tôi vào bãi vàng: “Mấy anh có làm 1 “bi” cho tăng dũng khí không, hay phải chích mới phê?”.

Họ cười: “Thôi đại ca ơi, bọn em đều từ Huế vào mưu sinh, ở nhà còn vợ con mấy đứa, đâu dám chơi thứ dữ đó”. “Chứ nghe đồn cánh xe ôm trên đường vào bãi có khi phải dừng lại 2 – 3 lần để hít tí khói lấy sức mà?” – “Thì cũng nhiều anh em nghe rủ rê, mới đầu chỉ định làm một hơi để mạnh tay mạnh chân vượt núi, dần dà không bỏ được, thành ra bây giờ phải chích mới đủ đô, còn thêm bệnh hoạn, chết chóc ra đó”.

Những con nghiện là tài xế xe ôm ở thị trấn vàng Khâm Đức thì có thể dẫn ra một loạt. Nhưng có 1 trường hợp đặc biệt là Nguyễn Trường Chinh mà giới giang hồ ở xứ vàng không ai không biết. Các đệ tử cho đến bậc tiền bối tiêm chích ở đây đều tỏ ra “tâm phục khẩu phục”, bởi Chinh là trường hợp duy nhất từ trước đến nay làm được cái việc được xem là “động trời” ở xứ vàng: giã từ khói trắng. Công an Khâm Đức cũng đang nhờ Chinh giúp đỡ cắt cơn, cai nghiện cho một số con nghiện. Anh Lợi đưa chúng tôi thẳng ra chỗ cánh xe ôm tìm Chinh thì Chinh đã vào bãi Phước Thành. Mãi mấy ngày sau mới diện kiến được Chinh.

“Trước đây em cũng vì lăn lộn với vàng mà đâm ra nghiện ngập. Ở bãi, “hàng trắng” đầy. Giao dịch, trao đổi với nhau bằng hàng trắng là chuyện thường. Nhiều “chiêu” lắm. Chán ngán, thất vọng vì vàng không tìm thấy nên tìm đến nó để được lên “thiên đường vàng”. Xuống hầm sâu, trèo núi cao, con người chơi hàng trắng để tăng dũng khí” – Chinh kể. “Em cũng nghiến răng, thề độc, hết mồ hôi nước mắt mới dứt cơn được, chứ không giờ cũng ra ma rồi” – Chinh tâm sự.

Anh Đỗ Quang Lợi nói: “Bãi vàng là đất dữ, đi dễ khó về. Đa phần đã dính ma túy thì khó thoát cám dỗ. Hậu quả là bao nhiêu tiền hùng hục làm được đều đem chích, đốt thành khói hết, rồi thêm lây nhiễm AIDS, là cái chết trắng. Hậu họa không lường hết được”. Chinh không chỉ là trường hợp duy nhất ở Phước Sơn mà còn hiếm hoi ở cả tỉnh Quảng Nam, từ trong thế giới vàng đầy rẫy sự lôi kéo sa đọa đã tự vượt thoát được khỏi vòng kiềm tỏa mê muội của khói thuốc phiện – tất nhiên sau khói thuốc thường sẽ là khói hương mộ địa.

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo