*Phóng viên: Chị có ngạc nhiên không khi bị công chúng hết ghét rồi thương, thay đổi chóng vánh?
Hồ Ngọc Hà đã trưởng thành hơn
- Có chứ và tôi biết kết quả đó bắt nguồn từ nỗ lực của chính mình. Tôi thực tế hơn để hiểu rằng không thể bắt mọi người yêu mến mình bằng mọi giá mà phải xem bản thân mình có đáng được yêu mến hay không. Đến nay, khi khán giả đã tiếp cận tôi một cách trực tiếp (tức là nghe và thấy tôi nói chuyện một cách trực tiếp, ít nhất thông qua chương trình Giọng hát Việt), công chúng ít nhiều biết tôi thế nào chứ không phải đoán già, đoán non qua những gì được báo chí viết.
Tôi cũng biết, số đông thích tôi không có nghĩa 100% đều thích tôi. Điều đó nhắc tôi không bao giờ hài lòng với chính mình. Quan trọng là biết người, biết ta để cân nhắc việc nên hay không nên làm. Nếu sự thật, khán giả đang ngày càng yêu mến tôi thì con đường tôi định hướng cho mình đã đúng và đang mang lại kết quả khả quan.
*Chị bảo khán giả đã có thể hiểu chị hơn khi tiếp cận một cách trực tiếp. Điều đó đồng nghĩa nhiều thông tin trước đây về chị không đúng?
- Dư luận luôn “ác miệng” và từ một họ có thể đồn thành một trăm. Tất nhiên, tôi không hoàn toàn trách họ vì “không có lửa làm sao có khói”. Tôi nói một chuyện đơn giản thế này, nếu tôi là bình thường, yêu và cưới ai cũng không ai để tâm. Nhưng khi tôi nổi tiếng, mọi chuyện quanh tôi đều dễ dàng thành đề tài cho các báo, cho công chúng luận đàm. Biết là thế nhưng cũng phải có chuyện họ mới bàn luận được và nếu trước đây, tôi không làm chuyện đó thì chẳng có gì cho họ bàn.
- Tôi mất hơn 10 năm để chứng minh cho mọi người thấy con người thật của mình. Chặng đường không dài nhưng không ngắn, nhất là khi nó có quá nhiều biến động, trắc trở buộc tôi phải đối mặt.
Đôi lúc, tôi thấy cuộc sống khắc nghiệt nhưng nó không đủ sức đánh ngã tôi. Nếu thấy buồn, tôi sẽ đọc sách và tìm cách thoát hoàn toàn khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Từng có người khuyên tôi: “Em nên nhớ đâu phải ai muốn nhắc tới là được nhắc đâu”. Nhưng tôi tự nghiệm một điều: “Nếu ai đó từng gặp, nói chuyện và hiểu tôi mà nói điều gì đó thì mới đáng để tôi suy nghĩ, còn những suy luận vô cớ, chẳng đáng để tôi phải bận tâm”.
Tôi coi biến động là cột mốc
- Tôi coi những biến động là một cột mốc. Và điều khiến tôi biến đổi một cách kinh khủng nhất là quãng thời gian tôi mang thai. Tôi như biến thành một "con quỷ" và không bao giờ thấy hài lòng về bất cứ điều gì. Lúc đó, gia đình tôi đã phải chịu đựng tính khí kỳ quặc của tôi rất nhiều.
Nhưng Hồ Ngọc Hà trước đây và bây giờ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Trước đây, tôi bất cần, phớt lờ và chỉ cần “mình biết mình đúng là được rồi” nhưng giờ thì khác, tôi làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình trước tiên. Bởi lẽ, tôi phải trở thành tấm gương cho con mình nên không được phép sai sót. Tôi điềm tĩnh và biết lắng nghe hơn để thay đổi. Tôi không còn háo thắng mà thậm chí thấy sợ nhiều thứ.
- Chính tôi cũng thường hỏi bản thân mình điều đó nhiều lần. Nhưng cái gì cũng có hai mặt cả. Khi có gia đình, điều không thể phủ nhận, công việc của bạn đôi khi bị đình trệ vì những lo toan. Nhưng tôi thấy mình may mắn vì có gia đình ở bên cạnh. Nghệ sĩ là người nhạy cảm nên cảm giác cô đơn luôn lấn chiếm tâm hồn họ. Nhưng tôi thì khác, tôi không cô đơn và đủ sức cân bằng mọi thứ.
*Sự an toàn ấy không chỉ bắt nguồn từ tình yêu mà còn một cuộc sống vật chất đủ đầy?
- Không. Bạn chỉ tìm thấy sự tôn trọng trong mắt đàn ông khi bạn có thể tự chủ được cuộc sống của mình. Với lại, tôi là người cá tính mạnh, cái tôi nói được tức là tôi cũng làm được. Tôi không cần ai bảo bọc cho mình và cũng không nghĩ phải nhún nhường ai. Nếu tôi cần sung sướng, tôi có thể nằm nhà để hưởng phước từ chồng. Nhưng bạn thấy đấy, điều đó nằm ngoài quan điểm sống của tôi.
- Tôi hi sinh rất nhiều cho anh ấy và hơn ai hết, anh ấy hiểu rất rõ điều ấy. Chưa được thừa nhận không có nghĩa không được thừa nhận. Nếu tôi có trắc ẩn gì trong lòng, chắc chắn không ai có thể thấy được vẻ mặt tươi tỉnh của tôi hiện tại. Nếu gặp những chuyện không hài lòng, tôi thà tiếc một chút để hoàn thiện nó chứ không cố gắng ép mình làm những điều không muốn. Thế nên, chẳng có gì khiến tôi phải bất chấp nếu bản thân tôi không thật sự có tình yêu.
Tôi chọn Cường vì ít nhất, anh ấy không mua tôi để vui chơi. Vì hơn ai hết, anh ấy thừa hiểu chẳng thể mua được tôi với bất cứ giá nào. Cho đến lúc này, Cường là người đàn ông tôn trọng tôi nhất trong số những người tôi quen và từng yêu. Vả lại, tôi cũng hiểu được con người luôn có mặt này mặt khác. Khuyết ở điểm này nhưng ưu ở điểm khác. Cuối cùng, tôi cũng chỉ là phụ nữ và cái quan trọng nhất với tôi là tình yêu thương. Tôi có thể yêu sốc nổi nhưng để chọn một gia đình, tôi cần sự an toàn.
Số tôi là phải làm việc
- Nói điều này hơi tâm linh nhưng tôi xem tử vi, số tôi phạm đường tình duyên nên dù lấy đi nữa cũng không bao giờ nghĩ đến việc khóac áo cô dâu. Tôi chấp nhận những thiệt thòi đó để có một hạnh phúc tròn trịa hơn. Hơn nữa, tôi là người cực kỳ ghét đám đông. Tôi có thể hát trước hàng triệu khán giả nhưng đến một đám đông nhỏ, tôi có cảm giác bị lạc lõng vì không thuộc về nơi đó.
- Bản thân tôi là một minh chứng sống. Tôi ôm đồm nhiều thứ để rồi nhận ra tôi là người phải chuốc lấy mệt mỏi. Nhưng nếu không đụng tay vào việc, không bao giờ tôi thấy yên tâm dù tôi có một ê kíp giỏi giúp mình. Số tôi là phải làm việc.
- Ngay khi yêu nhau tôi đã nói với Cường, tôi không phải là người phụ nữ của gia đình. Cường chấp nhận điều đó để đến với tôi. Dẫu sao, tôi cũng luôn chu toàn một cách tốt nhất có thể. Tôi vẫn dành thời gian đến lớp để học những khóa học dạy trẻ. Dù không tròn vai người phụ nữ của gia đình nhưng tôi nghĩ tôi vẫn ổn với vị trí người vợ, người mẹ. Tôi may mắn có được sự hỗ trợ của gia đình mình.
Tôi cá tính nhưng biết điều
- Tôi mất một quãng thời gian dài để chứng minh bản thân và để người khác hiểu đúng về tôi. Nhìn lại chặng đường đã đi và những gì gặt hái được, tôi thấy đó là kết quả từ sự tổng hợp nhiều yếu tố. Nếu tôi chỉ may mắn mà thiếu cái duyên với nghề thì chắc tôi thất bại từ lâu.
Nếu tôi không nỗ lực học tập đến bây giờ, liệu mọi người có thấy sự tiến bộ rồi chấp nhận tôi hay không? Có những thứ tôi học được ở trường và nhiều thứ khác, tôi học ở cuộc đời nhưng điều tôi dám khẳng định, học không bao giờ đủ hay thừa. Cho đến giờ, tôi vẫn phải học mọi thứ để bổ sung, trang bị cho nghề nghiệp của mình- điều mà nhiều người bỏ quên.
*Vì vậy, sau liveshow tạo nhiều dấu ấn trong năm trước chắc chắn chị phải đang tính đến cái gì hay ho hơn?
- Nói thật là khi nghe mọi người nói Hồ Ngọc Hà khó vượt qua cái đỉnh mà cô ấy tạo ra cho chính mình qua liveshow trong năm qua, bản thân tôi thấy đúng vì chính tôi cũng từng nghĩ thế. Tôi muốn làm cái gì đó nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cái gì sẽ được làm tiếp theo. Nhưng, rõ ràng không ai biết trước hay có thể nói trước được điều gì. Nhất là trong lĩnh vực sáng tạo, hôm nay tôi bế tắc ý tưởng nhưng ngày mai lại khác.
- Cá tính và biết điều. Tôi biết dung hòa mọi thứ để có được kết quả tốt nhất. Ở nhà, tôi có thể là người to mồm nhất nhưng tôi cũng là người phải suy nghĩ lại vấn đề nhiều nhất để tìm lời giải. Cá tính không phải để tôi bất chấp mà giúp tôi biết kính trên nhường dưới. Tôi không cần phải tỏ ra thông minh hơn người nhưng cũng chẳng phải kẻ nhu nhược.
- Tôi cứ cho đó là lời khen và thật sự hãnh diện vì điều đó. Thế nhưng, có lẽ, tôi chỉ trưởng thành nhiều hơn trước về mọi thứ thôi. Trước đây tôi máu lửa và bất chấp nhưng ở tuổi này, tôi phải thận trọng với mọi thứ vì tôi không có quyền sai sót và cũng không có nhiều thời gian để sửa sai. Vì vậy, mọi thứ tôi nghĩ tôi làm đều phải hoàn hảo.
- Là việc tôi biết sàng lọc và sắp xếp cuộc sống của mình một cách trật tự và đơn giản nhất. Người nào tôi quý thì tôi tiếp còn trường hợp nào tôi nên tránh để đỡ phải rước phiền phức cho bản thân. Tôi luôn tâm đắc một điều, không thích nhau cứ thể hiện rõ, để bảo vệ quan điểm của mình: “sống thì phải sống thật”.
Cảm ơn chị vì buổi phỏng vấn
Bình luận (0)