Trong trái tim mỗi con người, "gia đình" là hai tiếng vang lên đầy thiêng liêng, nhắc nhở mỗi chúng ta về nơi đã ban tặng sinh mệnh và thổi vào đó những điều đáng quý nhất. Người đời thường nói mẹ dịu hiền như suối nguồn tươi mát, còn bố lại là cổ thụ vững chắc, che chắn cho con khỏi những phong ba cuộc đời. Thân cây ấy có thể không hoàn hảo nhưng đối với tôi, bố là điều tuyệt vời nhất mà tôi có trên cuộc đời này.
Bù đắp tuổi thơ thiếu tình mẹ
Khi tôi lên 5 - cái tuổi còn ngây thơ, bỡ ngỡ với mọi thứ - thì bố mẹ ly hôn. Trong tâm trí non nớt lúc bấy giờ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là ở với bố hay với mẹ cũng đều như nhau cả. Cứ lúc nào bị mẹ mắng, tôi lại thích ở với bố; khi bị bố mắng lại muốn về với mẹ. Cho đến năm tròn 10 tuổi, tôi chẳng thể ngờ được 3 ngày trước đó lại là ngày cuối cùng tôi được nhìn mẹ trên cõi đời này.
Mẹ đã đi xa mãi mãi rồi mẹ ơi! Dòng suối mát của cuộc đời tôi cạn kiệt, chỉ còn những miền ký ức đọng lại. Nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi có thêm cơ hội được gần gũi với bố hơn, được trưởng thành trong vòng tay bố.
Bố tôi cởi mở và thân thiện. Những lúc bình thường, bố thoải mái cười nói những câu vui đùa đầy sảng khoái nhưng nhiều lúc lại rất nghiêm khắc. Nỗi ám ảnh của chị em chúng tôi là ánh mắt mỗi khi răn đe hay bực tức của bố, chẳng còn chút ấm áp khiến chúng tôi e dè.
Tôi nể phục bố vô cùng vì bố vừa có thể đảm đương trọng trách của người đàn ông vừa chăm con đảm đang như phụ nữ thực thụ. Không có gì mà bố không làm được, kể cả việc bếp núc. Ngày còn bé, tôi rất ít khi được thưởng thức các món ăn do chính tay bố chế biến nên cũng chẳng có khái niệm bố nấu ăn bao giờ. Khi về ở với bố thì tôi mới biết tài nghệ bố "đỉnh" như thế nào. Không chỉ có các món ăn cơ bản của mâm cơm hằng ngày, bố còn nấu được vô vàn món khác nhau, thậm chí còn biến tấu để thay đổi khẩu vị, có thể kể đến như: tràng trứng xào hạt dổi, nem gà, miến xào ghẹ, bê xào ớt chuông...
Bố tôi bảo: "Giờ con gái lớn rồi cũng nên biết nấu ăn, chứ làm sao bố nấu cho con ăn cả đời được!". Vì thế, vài ngày sau, tôi cũng được dạy một vài món đơn giản. Tuy nhiên, vì chỉ yêu thích mỗi chữ sau của cụm từ "nấu ăn" nên ngoài những món đơn giản còn không được gọi là nấu ra, "tay nghề" của tôi chưa tiến bộ bao nhiêu. Dẫu bảo rằng chỉ dạy tôi nấu ăn nhưng cuối cùng bố lại vẫn dung túng cho cái tính lười và nhõng nhẽo của con gái.
Tác giả và bố mình bây giờ
Đánh đòn con mà bố đau
Như một thói quen, ngày nào bố cũng hỏi tôi: "Hôm nay ở lớp có chuyện gì không con?". Bố con tôi lại ngồi trò chuyện về ngày đi học hôm đó. Bố chỉ dạy cho tôi những điều nên hay không nên làm.
Thỉnh thoảng, bố cũng lại hỏi: "Con có thiếu gì không để bố mua cho?". Dù rằng chẳng thể hiện bằng lời nhưng bố thương các con vô cùng. Bố vất vả làm đủ mọi việc, cốt cũng để cho chị em tôi một cuộc sống no đủ, không bao giờ phải cảm thấy thiếu thốn điều gì. Cách bố quan tâm đến con thật giản đơn nhưng cũng tràn đầy yêu thương sâu sắc.
Ngay từ nhỏ, tôi ít khi bị đánh dẫu phạm lỗi rất nhiều. Trong số hiếm hoi những lần "ăn đòn", chỉ duy nhất lần ấy là tôi bị bố đánh, một lần khiến tôi mãi không bao giờ quên.
Bố luôn có một giới hạn riêng cho con cái mình, có lẽ vì tôi là con gái nên bố không bao giờ dùng cách răn dạy này. Nhưng những năm ấy, tôi nào hiểu được điều đó. Sự ấu trĩ nông nổi của tuổi mới lớn đã đẩy bản thân tôi vượt qua giới hạn ấy, để rồi tâm trí vẫn hằn sâu câu nói của bố trước lúc những tiếng roi vụt xuống: "Những roi này bố đánh con, chính bố cũng rất đau nhưng bố không dạy con mạnh tay thì không được". Hôm ấy, bố đã đau rất nhiều... Nghĩ lại thời non dại, tôi thật sự hối hận về những giây phút ấy.
Dần dà trưởng thành theo thời gian, tôi chẳng còn là đứa trẻ nhỏ dại, ích kỷ, nghĩ gì nói nấy của ngày trước. Tôi biết để ý, biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Tôi cũng biết nhìn về hướng bố theo một ánh nhìn khác.
Bố của tôi bây giờ không còn tràn đầy sức sống tuổi xuân như trước kia mà những lo âu, vất vả đời sống đã làm bố già yếu đi. Bên trong đôi mắt đã hao mòn nhiều vì thời gian kia, tôi hiểu nó tựa như cả một đại dương mênh mông. Bố gồng gánh trên vai cả cuộc đời, tương lai của chị em tôi. Giữa những cơn sóng mãnh liệt, con người tuyệt vời ấy vẫn ánh lên vẻ sáng ngời ban mai, vẫn đem lại cho đời con những nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất khi con yếu mềm. Bởi bố muốn dù bản thân có ra sao thì các con cũng phải sống vui vẻ, chỉ cần chăm chỉ học hành thật tốt.
Bố tác giả đang ngồi làm việc
Dẫn đường đến tương lai
"Cổ thụ" của đời tôi thật cứng rắn nhưng cũng rất đỗi tinh tế và tôn trọng các con. Mọi quyết định của đời tôi, bố sẽ chỉ là người đưa ra định hướng và đề xuất những phương án tốt nhất, còn quyền lựa chọn vẫn là ở bản thân tôi.
Một năm trước đây, khi những chênh chao trong thời kỳ chuyển cấp khiến tôi loay hoay, mệt mỏi thì con đường mới mà bố vạch ra lúc ấy thật sự như ánh sáng ở cuối con đường. Tôi biết bản thân không có thế mạnh ở những môn tự nhiên. Dựa trên năng lực thật sự, bố hướng tôi đến con đường học ngành báo chí (nơi phù hợp nhất để bản thân phát triển khả năng).
Giờ đây, dẫu chỉ mới học được hơn một học kỳ và kết quả các môn văn hóa vốn là điểm yếu đã được cải thiện rõ rệt cùng với điểm số tốt ở môn chuyên ngành, tôi đã mạnh dạn tham gia nhiều hoạt động tập thể và thể hiện được vai trò cá nhân ở trường, lớp hơn hẳn trước đây. Tôi luôn thầm cảm ơn bố vì đã đưa tôi đến một môi trường mới. Ở nơi đây, tôi có thể học những môn chuyên ngành mình yêu thích và không còn cảm thấy sợ sệt, bất lực với việc học như trước kia. Tôi vượt qua được giới hạn của bản thân và thể hiện thế mạnh của chính mình. Tôi dần đặt vào nó nhiều khát vọng hơn như một chặng đường không chỉ đòi hỏi tôi đi thật lâu, mà nhất định phải chạm đến thành quả tốt đẹp nhất.
Mỗi ngày đi trên con đường ấy, ngoảnh sang nhìn bóng hình bố bên cạnh, tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và phấn đấu nhiều hơn nữa để những mầm cây bố vun trồng vào mảnh đất của con được nở rộ, đẹp như những tán cây ươm bóng mát mà bố vẫn che chở cho con từng ngày.
Có lẽ, giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, với những người khác, bố tôi cũng chỉ là một người bình thường, giản dị. Tuy nhiên, với tôi, bố luôn là "cây cao bóng cả", đã trao cho tôi ngọn lửa của sự sống cùng những niềm tin yêu vô giá không gì sánh được.
Hy sinh tất cả vì các con
Người đàn ông ấy vẫn luôn âm thầm xây đắp những điều tuyệt vời nhất của cuộc đời mình dành cho các con. Có lẽ niềm vui, hạnh phúc của cả một đời bố đặt trọn vào chúng tôi.
Tôi biết mình còn cả một cuộc đời phía trước và chặng đường bản thân đang đi để trở thành một nhà báo chuyên nghiệp còn rất dài. Mai đây, tôi sẽ gặp nhiều thử thách nhưng niềm đam mê và hoài bão cháy bỏng mà bố đã thắp lên trong tôi sẽ giúp tôi mạnh mẽ vượt qua, bước đến những vùng trời khát vọng bao la phía trước.
ĐƠN VỊ ĐỒNG HÀNH
Bình luận (0)