Chè nếp của mẹ là thuần nhất. Nếp rặt, không dặm các loại đậu. Tôi nhớ chị Ba hỏi, sao mẹ không thêm đậu đen, đậu trắng vào ? Mẹ nói đậu vào sẽ làm loãng độ ngon của nếp. Để chè ngon, phải chọn loại nếp dẻo, nếp mới, hạt mẩy, đều.
Nấu món chè này không khó. Đem nếp vo sạch rồi ngâm khoảng ba tiếng cho hạt nếp mềm ra rồi bỏ vào xửng hấp chín. Sau đó bắc hỗn hợp đường, nước lên đun sôi rồi bỏ nếp vào. Đun nhỏ lửa, khuấy đều cho đường quyện vào nếp. Khi đặc lại là đã hoàn thành nồi chè. Khi nấu, nhớ tránh khuấy nhiều, hạt nếp sẽ nát. Để chè thơm ngon thì nhớ giã nhuyễn gừng bỏ vào. Điểm cốt yếu của món chè này là phải tạo được độ dẻo vừa đủ. Không được đặc cũng đừng lỏng. Khô quá hay dẻo quá đều mất ngon.
Với mẹ thì không có thứ chè nào ngon bằng chè nếp. Vị ngọt của đường, dẻo mềm của hạt nếp, mùi thơm của gừng đã làm nên thứ hương vị đơn giản, đậm đà khó cưỡng. Có lần, không thể nhịn được cơn thèm ngọt, tôi có xin mẹ thử ùm một miếng. Ồ, cũng đâu đến nỗi dẻo quánh, ngọt lịm như tôi đã hình dung. Ngọt, dẻo, thơm nhưng vừa đủ.
Ăn được rồi thì đâm ghiền. Tôi đã lén bê mấy chén chè, bỏ vô tủ giấu với hy vọng chè nếp để nguội sẽ thành món ngon hảo hạng. Trước khi ra mở cổng chuồng bò, tôi sẽ rón rén ăn một chén, uống hơi nước rồi vui vẻ đưa bò qua sông. Sáng sẽ ngủ dậy sớm, lén bê chén chè ra sau hè. Ăn vụng cực ngon mà.
Trong mấy chị em, chị Hai cũng ghiền chè nếp như mẹ nên đếm từng chén rồi tung tin nhà có con chuột thèm chè nếp, nó có thể ăn một lần .. bốn chén. Tôi tảng đi, như không nghe thấy gì, như mình là đứa ghét chè nếp nhất thế gian.
Lần này, mấy anh chị em hẹn nhau về mẹ nhân dịp mùng năm tháng năm. Trước khi bắt đầu, mấy chị em có họp nhanh thực đơn cho ngày đoàn tụ. Chị Hai biết ý mẹ nên phán, nấu gì nấu, nhưng nhất định phải có chè nếp. Chỉ chén chè nếp là trọn vẹn nhất với mẹ.
Trong lúc mấy chị em lụi cụi nấu nướng thì ôn lại chuyện ngày thơ. Trong câu chuyện đó, chẳng thế thiếu những ngày rằm, mùng năm tháng năm đã có những chén chè bị trộm. Kể xong rồi phán đoán. Tôi cũng như xưa, chọn cách im lặng. Mẹ nằm võng coi ti vi, lắng nghe câu chuyện rồi nhìn tôi cười. Tôi hiểu, là mình dù tinh quái đến đâu cũng không qua được mắt mẹ nên cười thú tội.
Ước sao mùng năm tháng năm nào cũng có mẹ để cả nhà cùng ăn chè nếp.
Bình luận (0)