Nữ sĩ quê gốc Hà Nội, nhiều năm sống ở TP HCM, công việc biên tập sách và trợ lý ở một văn phòng luật sư khiến Hường đi Nam về Bắc. Nhưng cũng chính những chuyến đi đó, Hường khiến người ta nhớ đến mình, không chỉ những hình ảnh trên Facebook mà còn là những dòng thơ đắm đuối trữ tình.
Chỉ có thể gọi là đắm đuối, bởi cái chất sâu, đằm, cùng sự nồng nàn, thăng hoa của cảm xúc. Hường yêu thơ, yêu người và yêu cuộc đời này. Trời sinh ra để yêu và để làm thơ. "Mây mưa với chữ" là tập thơ thứ 8 của Trần Mai Hường - NXB Hội Nhà văn - vừa ra mắt trong dịp đầu năm 2021, càng rõ thêm cho định mệnh này.
Bìa tập thơ “Mây mưa với chữ” của nhà thơ Trần Mai Hường
Hãy nghe tự bạch qua Trần Mai Hường: "Nắng thì mê - gió thì say/ mà thơ thì mãi đọa đày duyên phơi/ là hường - thương cánh môi lơi/ là trần xin nhé hẹn đời mốt mai".
"Đừng đùa dai em/ cô nàng có trái tim xốp như nắng vỡ" (Ngày không chạm tiếng).
Người thơ đó "kinh nhật tụng thuộc ngàn trang/ mà yêu nhớ vẫn xếp hàng cầu may". Bởi trong tình yêu, nàng đã trải đủ nỗi niềm:
"Xót xa ơi - thầm nhé/ riêng ta đau đã thừa" (Sinh nhật).
"Thơ em sinh cùng nước mắt/ kể từ ngày ấy - yêu anh (Xin lửa rơm đừng cháy nữa).
Khi trúng mũi tên tình yêu, sự ngây thơ của phái đẹp đến dễ… chết người:
"Hình như là độc dược/ anh tẩm vào màu hoa/ dã quỳ em ướp nắng/ trốn trong anh thật thà" (Thú nhận).
Trần Mai Hường có những câu thơ rất thật, rất đàn bà mà dễ cảm thông và không dễ viết, viết ra được lại hay:
"Chỉ cần anh thấu đủ/ em đã thừa bão giông" (Với anh).
Chỉ sự thấu hiểu là đủ một tinh cầu. Giông bão đi qua tinh cầu đó, ở lại với tâm hồn đầy giằng xé của người đang yêu. Ở đó, tràn đầy hình bóng:
"Em lật một mặt nhớ/ chi chít toàn tên anh/ lật thêm mặt nhớ nữa/ vẫn đầy anh đầy anh" (Trưa cỏ rối).
Ở đó, đôi khi, những ý nghĩ bùng lên như chớp lóe:
"Muốn hư đến dại người/ lặng nghe da thịt thở/mà đêm chừng hờn lơi" (Sinh nhật).
Sau những phút giây ngập tràn hạnh phúc là những buổi chiều độc thoại. Không có những tính từ biểu đạt cảm xúc thông thường, mà những thi ảnh, dụ ngôn đã nói lên nỗi lòng tác giả:
"Và có lúc thấy lòng như nắng vỡ/ chiều đừng hẹn hoàng hôn dan díu nữa/ có phù du đồng lõa với em rồi" (Độc thoại).
"Mình thiêu thân đã đủ vừa/ bao nguy nga cũ xin chừa lối thương" (Xin chừa lối thương).
Đọc tập thơ này, nhà thơ Trương Nam Hương nhận định: "Ngôn ngữ thơ tươi mới, độc đáo, giàu thi ảnh… Thi pháp mở, sáng tạo ngôn từ, xóc chữ một cách tài tình. Ảo diệu lớp tầng cũng là một điểm nhấn trong thơ Trần Mai Hường"… Cũng có thể thấy rõ hơn những chuyển biến về thi pháp, ngôn từ qua nhiều bài thơ. Người đọc sẽ ngạc nhiên, thích thú với sự so sánh này: "Thêm một lần em nhu mì trong anh/ anh tham lam/ như nhà giàu trước ngày khánh kiệt" (Đêm tình).
Và khi đặt bên cạnh "Mình cũng mùa trong nhau" thì "Vậy mà núi núi núi/ xanh xanh xanh xanh xanh" đã điệp trùng ngăn ngắt. Trong một thời đắm gió, ngụp trong dòng mê vội vàng, tỉnh chiêm bao còn ngẩn ngơ: "Giấc mơ em chiều ngược dốc/ mùa xanh còn đẫm hơi người"…
Nên với đêm nghiêng, khoảnh khắc nào cũng lửa, bài thơ trẻ nhất đã được kiêu hãnh viết ra.
Bình luận (0)