Tôi đã hy sinh quãng đời xuân trẻ cho chồng. Khi đã ở cái tuổi bên kia dốc cuộc đời, tôi suy nghĩ khác đi.
Trước khi cưới, tôi có yêu cầu cao ở chồng lắm, nào là nhất vợ nhì trời, phải nâng như trứng, hứng như hoa, để rồi tôi đã sớm vỡ mộng ngay trong tuần trăng mật mới khiếp chứ. Thời gian sau đó khỏi phải nói, hết đấu khẩu lại đến chiến tranh lạnh… đến nỗi tôi còn nghĩ phải ly hôn để giải thoát cho nhau.
Khi tâm sự với cô bạn thân về ý định ly hôn, cô ấy nhìn tôi cười rồi nói: "Bạn chỉ nên ly hôn với điều kiện sau này sẽ không bao giờ lấy chồng nữa, còn không thì "tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa" mà thôi. Bạn biết tại sao hôn nhân của mình vẫn tồn tại đến bây giờ không, vì quan điểm sống của mình là xem tất cả mọi chuyện dù to lớn cỡ mấy đều là nhỏ".
Đêm nằm gác tay lên trán, tôi ngẫm nghĩ về lời nói của cô bạn. Có lẽ vì tôi háo hức nhiều, hy vọng nhiều nên mới thất vọng ê chề. Tôi sợ hãi khi nhận ra chồng không thương yêu vợ đủ nhiều như tôi mong đợi, một nỗi sợ hãi không dám gọi tên.
Người ta nói, hôn nhân là "nấm mồ" của tình yêu quả không sai chút nào. Anh như biến thành một con người hoàn toàn khác kể từ giây phút được làm chồng. Cũng có thể anh vẫn vậy, nhưng trước đây qua lăng kính hồng ngọt của tình yêu tôi đã không nhận ra điều ấy. Vậy bây giờ người cần thay đổi chắc chắn là tôi rồi.
Tôi vẫn tất bật với công việc cả tuần, đôi lúc cảm thấy mình nguội lạnh, không còn những háo hức như xưa. Tôi hạ kỳ vọng về chồng, cho nên những khi không ưng ý, cũng không thất vọng đến thất thểu như trước. Tự nhiên tôi cảm thấy bình thản hơn, cũng thôi không càu nhàu nhăn nhó. Sinh nhật tôi, chồng cũng không hề nhớ, nếu như trước đây là to chuyện nhưng bây giờ tôi lại xem nó quá nhỏ; tôi tự tổ chức sinh nhật cho mình rồi mời chồng, phân công cho chồng mua cái nọ, làm cái kia, tất nhiên là chồng đồng ý ngay,…
Cứ như vậy đi, cho đời thanh thản…
Lần này, đi họp lớp, tôi tự động đến mà không cần ai phải gọi điện nhiều như lần trước. Tôi bây giờ vui vẻ, tươi tắn, quyến rũ hơn rất nhiều. Mọi người xúm lại hỏi thăm xem có bí quyết gì không, tôi thành thật trả lời: "Mọi thứ vẫn như cũ, nếu có thay đổi thì chỉ có tôi đã thay đổi quan niệm sống mà thôi".
Trước đây, nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là chồng ngoại tình và lúc nào trong đầu mình cũng nghĩ cách làm sao để giữ chồng. Nhưng rồi khi đã trải qua biết bao nhiêu biến cố, tự tôi đã nhận ra rằng giữ chồng còn khó hơn giữ vàng bạc, đá quý,… trong thời buổi khủng hoảng này. Tại sao người vợ cứ mãi làm khổ mình khi phải níu chân chồng.
Thời gian trước đây, khi tôi luôn tìm mọi cách để kiểm tra điện thoại, "chôm" mật mã email, hóa thành thám tử luôn bám gót theo chồng ở mọi nơi thì bây giờ tôi để dành thời gian đó đi làm đẹp, tập thể dục, mua sắm… Thay vì suốt ngày lo giữ chồng, tôi đã chọn quan niệm sống khác, cho mình cơ hội để thực hiện đam mê, phát triển sự nghiệp riêng, tài chính riêng, niềm vui riêng. Tôi nghĩ rằng nếu một ngày tồi tệ nào đó mình có mất chồng thì cũng không phải là ngày kết thúc cuộc đời tươi đẹp này.
Tôi cũng như hầu hết mọi phụ nữ khác, cũng có những bực bội, khó chịu, trăn trở lo âu. Trước đây, tôi vốn bi quan, không tự tin vào bản thân, hay than thở cho số phận nhưng mọi chuyện đã không còn từ khi tôi biết biến những chuyện buồn thành những chuyện nhỏ không đáng bận tâm.
Trước đây, hết buổi làm là quáng quàng chạy đi chợ, rồi về nhà nấu ăn, làm việc nhà tối mắt tối mũi. Còn bây giờ, cứ thủng thỉnh ra chợ, mua được gì thì mua, nấu được món gì thì ăn món nấy. Chồng về trễ, mình ăn cơm trước, đi ngủ trước. Chồng về khuya thì tự mở cửa mà vào, có đói tự hâm thức ăn lên mà ăn. Mình muốn đi chơi thì rủ bạn cùng đi, không cần chồng đưa đi.
Tôi bắt đầu biết nâng niu từng niềm vui nho nhỏ ví như vừa gặp lại một người bạn cũ, ý thức được giá trị của bản thân mình. Cuối tuần, tôi thường đi siêu thị, tự thưởng cho mình một món gì đó, như áo quần, túi xách, giày dép hoặc chỉ là một cái cột tóc mình thấy thích. Những việc đơn sơ này cũng mang đến cảm giác phấn chấn cho mình giống như được sạc lại năng lượng.
Cuộc sống luôn cho ta nhiều cung bậc cảm xúc. Bạn cảm nhận được như thế nào là phụ thuộc chủ yếu cách bạn nhìn nhận cuộc đời.
Bình luận (0)