Ảnh minh họa
Tôi năm nay đã 35 tuổi, đang là trưởng phòng kinh doanh của một công ty sản xuất hàng tiêu dùng. Tôi quen và biết em khi chúng tôi cùng theo thạc sĩ quản trị kinh doanh. Em kém hơn tôi 4 tuổi, thông minh, xinh đẹp và rất cá tính. Chính vì điều đó mà trong suốt những năm học chung, rất nhiều chàng trai theo đuổi em nhưng tất cả đành bỏ cuộc.
Còn tôi ngược lại, tôi thích những cô gái cá tính như vậy. Em càng kiêu kỳ bao nhiêu thì tôi càng muốn chinh phục và chiếm lấy trái tim em bấy nhiêu. Sau gần 1 năm theo đuổi, vượt qua bao khó khăn, em mới đồng ý làm người yêu của tôi. Khi quen nhau, tôi còn phát hiện ra nhiều điều thú vị về em: em không những thông minh, giỏi giang trong công việc mà còn có năng khiếu về hội họa lẫn âm nhạc.
Khi quen nhau, chúng tôi có một thỏa thuận: Việc ai người ấy làm, không để tài chính xem vào tình cảm, không đụng chạm đến đời tư của nhau. Riêng thời gian cuối tuần chúng tôi luôn dành cho nhau. Thường những ngày như vậy, em luôn cho tôi những phút giây bình yên trong ngôi nhà riêng ở ngoại thành. Tại đây, em nấu cho tôi những bữa ăn ngon, đàn cho tôi nghe. Tiếng dương cầm của em thánh thót vang lên với những tình khúc bất hữu càng làm tôi say đắm…
Thấm thoát, chúng tôi quen nhau được 2 năm. Khi ấy, tôi luôn bị áp lực từ gia đình về việc cưới vợ nên cứ hối thúc em kết hôn mãi. Nhưng mỗi lần tôi đề nghị, em đáp tỉnh bơ: "Em chưa chuẩn bị tâm lý" hay "Em còn nhiều việc cần phải giải quyết"... Lúc ấy, tôi chợt chạnh lòng, nghĩ rằng em chưa thực sự yêu tôi nên không muốn làm vợ tôi.
Tôi càng buồn hơn khi một lần tình cờ, tôi đến nhà em mà không báo trước. Vừa đến cổng, tôi thấy có chiếc xe hơi bóng loáng rời khỏi nhà, trong xe là người đàn ông lạ mặt. Tôi hỏi em người đàn ông đó là ai, em trả lời: "Một người bạn cũ". Lúc đó, tôi đã ghen tuông và giận em lắm nên bỏ ra về. Sau lần đó, tôi không liên lạc với em. Nhiều ngày sau, tôi chờ em gọi điện để nói lời xin lỗi với tôi nhưng tôi luôn vô vọng. Có lần, vì nhớ em, tôi tìm đến nhà, mới hay em không còn sống ở đó nữa. Tôi gọi cho em nhưng điện thoại không liên lạc được.
Từ lúc chia tay nhau, tôi quay sang quen Tuyết, một cô gái làm cùng công ty. So với em, Tuyết hiền lành, ngoan ngoãn, dễ bảo hơn nhiều. Khi được tôi để ý, Tuyết mừng lắm và cho rằng đã có tình ý với tôi từ lâu rồi mà không dám nói. Quen nhau hơn 1 năm, vì sức ép của gia đình nên chúng tôi đồng ý tiến tới hôn nhân.
Chỉ còn 2 tháng nữa tôi và Tuyết cưới nhau. Nhưng cách đây một tuần, tôi gặp lại Thảo, cô bạn cùng học thạc sĩ với tôi và em lúc trước. Lúc này, tôi mới hay tin em không còn ở Sài Gòn mà về tỉnh công tác. Qua lời của Thảo, tôi mới biết lúc tôi đề nghị kết hôn cùng em cũng là lúc gia đình em xảy ra nhiều chuyện không hay: ba bị đột quỵ, mẹ lâm bệnh nặng và cả 2 đã qua đời sau đó vài tháng. Khi ấy, một mình em vừa lo cho ba mẹ vừa lo cho đứa em gái đang học đại học nên em đã bán ngôi nhà của mình để về quê lo cho gia đình.
Ảnh minh họa
Tôi về quê tìm em theo địa chỉ mà Thảo để lại. Gặp lại tôi em mừng đến rơi nước mắt. Tôi hỏi em sao không nói với tôi về những khó khăn để tôi cùng chia sẻ, em vội bảo: "Mọi chuyện đã qua rồi, giờ em của em đã có công ăn việc làm ổn định, em không có gì phải hối tiếc cả".
Bây giờ tôi mới hiểu, chỉ vì sợ tôi phải lo lắng mà em không hề cho tôi biết về gia cảnh của mình. Có lẽ do em quá bản lĩnh, quá cá tính nên không muốn tôi dính vào chuyện riêng tư của gia đình nhất là về mặt tài chính nên đã gây ra sự hiểu lầm trong tôi. Khi biết được điều này, tôi càng yêu em hơn, yêu cái tính lì lợm, bướng bĩnh, tự thân vận động của em trước cuộc sống. Tôi cũng thú thật với em, cho đến bây giờ tôi vẫn còn yêu em và luôn muốn cưới em làm vợ. Chỉ có điều khó xử là Tuyết cũng yêu tôi, luôn trông chờ đến ngày hôn lễ. Vậy tôi có nên hủy hôn với Tuyết để quay lại với em không, mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Bình luận (0)